CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Có câu hổ dữ còn không ăn thịt con, tình thương của mẹ là vĩ đại, một người dù có ác, thì cũng không thể nào ác với con của mình.

Nhưng Hoa Tưởng Dung thật sự đã phá vỡ những chuẩn mực của con người.

Vốn dĩ cô ta không quan tâm đó là con gái của mình, cô ta chỉ để ý đến việc có đạt được nhiều người hâm mộ, kiếm càng nhiều tiền hay không.

Nếu để người khác biết cô ta từng ly hôn, từng có con gái thì hình tượng ngọt ngào trong sáng sẽ không còn sót lại chút gì, đến lúc đó thì làm sao có thể lừa tiền đám trạch nam kia?
Cho nên, với Hoa Tưởng Dung mà nói, chồng trước và con gái tương đương với kẻ thù của cô ta!
Nhiếp Tranh là người có tố chất của một quân nhân, năng lực thừa nhận của tâm lý cực cao, nhưng dù vậy, khi nghe thấy Hoa Tưởng Dung nói ra những lời khắc nghiệt với con gái của mình, lửa giận trong lòng cũng không nhịn được mà bùng lên.

“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, đến cả con gái của mình mà cô còn khắc nghiệt như vậy, cô có còn là con người không?”
“Ha, ông nói chuyện kiểu gì vậy?” Hoa Tưởng Dung sốt ruột nói: “Con gái cái gì? Ông đừng nói hươu nói vượn, tôi vốn không có con gái!”
Nhiếp Tranh cười ha hả: “Cũng đúng, Tiểu Vân là con gái tôi, không có liên quan gì với cô.”
Hoa Tưởng Dung vui vẻ: “Tốt nhất không liên quan, tôi cũng không muốn có chút dính líu nào đến với loại người vô dụng như ông.”
Cô ta giơ một bàn tay lên, bên trên năm ngón tay đều đeo nhẫn kim cương cực to.

“Có nhìn thấy không?”
“Nhẫn kim cương đó! Năm cái! Bây giờ tôi chính là nữ thần trong mộng của tất cả đàn ông.”
“Tôi chỉ cần ngẫu nhiên gọi một tiếng “anh trai tốt” sẽ lập tức có người đưa cho tôi từng cọc từng cọc tiền mặt.

Mỗi ngày phòng làm việc của tôi đều nhận được hàng trăm bó hoa tươi, ông có biết không?”

Hoa Tưởng Dung lại kề sát Nhiếp Tranh: “Ông nhìn lại ông đi, lăn qua lộn lại vẫn chỉ là một đầu bếp, vẫn chỉ là một đầu bếp một tay, cả đời này không có tương lai.

Nếu không phải năm đó tôi nhanh chóng quyết định chia tay với tên phế vật như ông, chỉ sợ bây giờ tôi phải làm một bà nội trợ đáng thương, mỗi ngày quần quật với củi gạo mắm muối tương dấm trà.”
“Nhiếp Tranh, ông nói xem ông là thứ thất bại gì thế này?”
Nhiếp Tranh không nói gì, tuy rằng tức giận, nhưng ông ấy cũng không biết phải phản bác Hoa Tưởng Dung như thế nào.

Huống chi, Nhiếp Tranh căn phản là không so được với sự giàu có của Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung nói: “Được rồi, tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩa.

Vốn muốn ăn vài món, nhưng bây giờ đã tức đến no rồi.”
Nhiếp Tranh hừ lạnh một tiếng: “Tức no rồi thì cô có thể đi được rồi.”
“Đi? Dựa vào đâu mà tôi phải đi? Người nên đi là anh!”
“Cái gì?”
Hoa Tưởng Dung vểnh cái chân đang bắt chéo, lạnh lùng nhìn Nhiếp Tranh: “Ông có thân phận gì, tôi có thân phận gì? Bây giờ tôi chính là nghệ sĩ nổi tiếng của thành phố Giang Nam, có bao nhiêu người cầu xin tôi đi diễn? Sao tôi có thể để cho phép hai ba con các người quấy rối tôi?”
“Nếu ngày nào đó bị paparazzi phát hiện sự tồn tại của các người, vậy từng ấy nỗ lực của tôi không phải đều sẽ uổng phí sao?”
Cô ta dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nhựng giọng điệu lại lạnh thấu xương: “Cho nên, tôi yêu cầu hai ba con mấy người lập tức rời khỏi thành phố Giang Nam, đi càng xa càng tốt, mãi mãi cũng đừng quay về đây!”
“Cô!”
Nhiếp Tranh tức đến nghiến răng, đã từng gặp người ngang ngược, nhưng chưa từng gặp người nào ngang ngược đến thế.

Bởi vì sợ lời nói dối của mình bị lộ mà ép buộc hai ba con Nhiếp Tranh rời đi, lòng dạ người phụ nữ này còn độc ác hơn cả rắn rết.


“Đây là cửa hàng của tôi.”
“Nơi này còn là quê quán của tôi.”
“Tôi tuyệt đối không rời đi!”
Hoa Tưởng Dung cười ha ha: “Được lắm, đừng giả vờ nói lời chính trực nữa, tôi còn chẳng rõ chút tính toán của ông sao? Chẳng phải là muốn tiền sao, yên tâm, tôi sẽ không để anh rời đi tay không.”
Nói rồi, cô ta đưa mắt ra hiệu cho người đại diện Lưu Sùng.

Lưu Sùng lập tức hiểu rõ, lấy một cây bút đen và một tờ chi phiếu trong túi ra, đặt trước mặt Nhiếp Tranh.

Hoa Tưởng Dung vung tay lên: “Muốn bao nhiêu tiền, tự mình viết.

Nể tình chúng ta quen biết nhau, coi như là tôi bồi thường cho hai ba con ông.”
“Có điều ông nghe cho rõ, lấy tiền rồi phải lập tức đi ngay, đừng chơi trò khôn lỏi với tôi.

Nếu sau này bị tôi phát hiện ông còn dám ở lại Giang Nam, cẩn thận tôi tìm người xử chết ông.”
Khuôn mặt của cô ta hiện lên vẻ cực kỳ khốn kiếp.

Cô ta khinh thường Nhiếp Tranh từ đáy lòng, tên nghèo hèn chỉ biết nấu cơm này cả đời sẽ không thể đánh đồng với cô ta.

Nhiếp Tranh cắn răng, trong lòng quả thực sắp tức đến điên rồi.

Nhưng mà còn có thể làm sao đây?

Mắng?
Không được, Nhiếp Tranh không cãi lại cô ta.

Đánh?
Nếu chuyện ra tay đánh phụ nữ bị truyền ra ngoài, sẽ gây ra ảnh hưởng tệ hơn, huống chi tay Nhiếp Tranh là dùng để nấu ăn, không phải dùng để đánh nhau.

Chẳng lẽ thật sự phải cầm tiền chạy lấy người?
Vất vả lắm mới tạo được khách hàng trung thành, vất vả lắm mới có được những ngày thảnh thơi, thật sự phải vứt bỏ toàn bộ, bắt đầu lại từ đầu?
Ông ấy không cam lòng.

Tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác.

Lúc này, Giang Sách ôm Nhiếp Tiểu Vân đi tới, tùy tiện liếc mắt đánh giá Hoa Tưởng Dung một cái.

“Cô mà cũng coi là ngôi sao lớn sao? Sao tôi lại chưa từng nghe tên chứ?”
“Còn nổi tiếng hơn cả Chu Kiệt Văn, Trương Tập Hữu, Lộc Diệc Khôn sao?”
Sắc mặt Hoa Tưởng Dung đã sầm xuống rồi.

Bàn về danh tiếng, đúng là cô ta còn kém một chút, cùng lắm chỉ có thể được xem như là nghệ sĩ tuyến hai, dựa vào sự ủng hộ của đám trạch nam mà đứng đầu bảng phát sóng, thu được không ít người hâm mộ.

Nhưng lại không được những người trong giới công nhận.

Đây là điểm mà cô ta cố sức muốn đột phá.

Hoa Tưởng Dung ngẩng đầu lên, tự tin nói: “À, tuy rằng bây giờ tôi vẫn còn chênh lệch với các ngôi sao hàng đầu đó, nhưng mà không bao lâu nữa tôi sẽ theo chân gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ.”

“Ồ? Tự tin vậy sao?”
“Đương nhiên.

Bởi vì ngày mai tôi sẽ phải ký hợp đồng với Giải trí Ức Mạch, trở thành nghệ sĩ dưới trướng.

Anh có biết Giải trí Ức Mạch không? Chính là công ty đã làm kinh động toàn bộ giới giải trí thành phố Giang Nam mấy ngày hôm trước.

Một khi tôi trở thành nghệ sĩ của Giải trí Ức Mạch, dựa vào thực lực hùng hậu của họ, hơn nữa khuôn mặt tôi xinh đẹp thanh thuần, còn sợ không nổi tiếng ư? Đến lúc đó tôi tùy tiện quay một vài bộ phim điện ảnh có đầu tư lớn, lại hát vài bài ca do La Thịnh viết, trở thành ngôi sao hàng đầu là việc chỉ trong một giây.”
Nói rồi Hoa Tưởng Dung hất tóc: “Mấy người nên quý trọng cơ hội được nói chuyện với tôi lúc này đi, không bao lâu nữa các người muốn gặp mặt tôi cũng chẳng được.

Thiên nga và cóc ghẻ, vĩnh viễn không giao nhau.”
Giang Sách cười.

“Sao cô lại biết Giải trí Ức Mạch sẽ ký hợp đồng với cô?”
“Ha ha ha ha!” Người đại diện Lưu Sùng ngồi ở một bên cười hớn hở nói: “Đây đương nhiên là vì tôi có quan hệ với Giải trí Ức Mạch, hơn nữa nghệ sĩ có chất lượng tốt giống như cô Hoa đây thì cả thành phố Giang Nam đều muốn cướp, Giải trí Ức Mạch có lý do gì mà từ chối?”
“Tôi cũng chẳng sợ nói với anh, thật ra ngày mai ký hợp đồng phỏng vấn chỉ là hình thức, hợp đồng ở Giải trí Ức Mạch đã được chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể ký!”
Là vậy sao?
Giang Sách lắc đầu, nói: “Theo tôi được biết, Giải trí Ức Mạch ký hợp đồng với các nghệ sĩ, là không chỉ vì nhìn trúng vẻ ngoài và năng lực, mà còn nhìn cả đạo đức nghệ sĩ.

Chậc chậc chậc, cô Hoa, thật ra đạo đức của cô chẳng ra gì.”
Anh dùng ngón tay chỉ Nhiếp Tranh đang thở phì phì.

“Theo tôi thấy, đạo đức của ông chủ Nhiếp còn cao hơn nhiều.”
“Giải trí Ức Mạch thà rằng ký với ông chủ Nhiếp, chứ không thể nào ký hợp đồng với loại nghệ sĩ có tố chất thấp hèn như cô!”.


Bình luận

Truyện đang đọc