CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, ngày diễn ra hội nghị cổ phần của nhà họ Đinh đã đến.
Hôm nay, tất cả các thành viên trong nhà họ Đinh đều có mặt đông đủ.
Không chỉ những người có cổ phần riêng như Đinh Tử Ngọc, mà cả những người không liên quan đến nhà họ Đinh cũng tham dự cuộc họp cổ phần.
Cả hội trường khổng lồ, mấy chục chiếc ghế xếp đầy cạnh nhau.
Không khí khá căng thẳng.
Tưởng chừng như đây là một nghi thức bình thường của gia đình, là một nghi thức diễn ra hàng năm, chỉ lướt qua rồi thôi, nhưng thực tế thì mạch sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.
Đinh Khải Sơn ngáp một cái và lẩm bẩm: "Họp cổ phần cái rắm gì, cũng chẳng chia cho tôi chút cổ phần, chức gia chủ cũng chẳng đến tay tôi, hừ, bệnh hình thức, có ý nghĩa gì chứ?”
Đinh Trọng đang ngồi ở đầu bàn hội nghị, hơi bất mãn trừng mắt nhìn Đinh Khải Sơn.
"Im lặng!"
Đinh Trọng hét lớn một tiếng, tất cả mọi người trong phòng đều ngậm miệng lại, cả hội trường ồn ào ban đầu lập tức yên tĩnh.
Ông ta nhìn quanh và nói lớn: "Hôm nay là ngày họp cổ phần thường niên của nhà họ Đinh chúng ta.

Như thường lệ, chúng ta..."
Đinh Trọng nói một hơi dài, tất cả mọi người nhìn ông ta với ánh mắt vô thần.
Thật sự rất nhàm chán.
Năm nào cũng sẽ nói như vậy, cuối cùng không phải sẽ không có bất kỳ thay đổi nào sao?
Sau 20 phút nói chuyện, điểm mấu chốt đã đến - thay đổi gia chủ.
Đinh Trọng ho khan một tiếng và nhắc nhở mọi người chú ý.

Ông ta hỏi: "Điều quan trọng đầu tiên tại cuộc họp cổ phần ngày hôm nay là sự thay đổi gia chủ của nhà họ Đinh.

Không biết là các vị đang nắm giữ cổ phần của nhà họ Đinh muốn tôi tiếp tục duy trì chức vụ trong năm nay, hay là muốn lựa chọn một người khác đảm nhiệm chức gia chủ?”
"Mọi người cứ nói chuyện thoải mái, không cần kiêng dè gì cả."
Mọi người nhìn nhau, cũng không ai nói lời nào.
Diễn biến với tốc độ này, có vẻ như gia chủ của năm nay sẽ không có gì thay đổi.
Đinh Khải Sơn mỉm cười: "Tôi đã nói mà? Có cái rắm mà thay đổi? Ông cụ đã lớn tuổi rồi, thế mà còn muốn chiếm hầm cầu, không chê khó chịu sao?"
Đinh Mộng Nghiên kéo tay áo của Đinh Khải Sơn: "Bố, đừng tranh cãi."
Đinh Trọng cau mày trừng mắt nhìn Đinh Khải Sơn: "Lão tam, có ý kiến gì thì cứ nói trắng ra đi, đừng làm bộ như uất ức lắm."
Đinh Khải Sơn nhún vai: "Con thì có thể nói cái gì chứ? Con muốn nói, có thể cho con làm gia chủ không, bố sẽ cho con nói sao?"
Đinh Trọng cười khẩu.
Mày thậm chí còn không có một chút vốn chủ sở hữu nào, vậy mà còn muốn trở thành gia chủ sao?
Đinh Trọng thờ ơ nói: "Có thể nói, chỉ cần anh có thể thuyết phục được mọi người nắm cổ phần trong nhà họ Đinh là được, nếu họ ủng hộ anh, vậy thì chuyện anh làm gia chủ cũng không phải không thể, ngay cả tôi cũng không phản đối.”
Đinh Khải Sơn trợn mắt nhìn ông ta: "Đừng nói nhảm nữa, ông mà ủng hộ tôi mới là lạ đó."
Đinh Trọng không có ý định tiếp tục nói chuyện với ông ấy, chỉ nhìn mọi người và hỏi nhẹ: "Còn ai có ý kiến khác không?"
Mọi người đều nhìn nhau.
Có thể không đồng ý được sao?
Hiện tại, Đinh Trọng nắm giữ nhiều cổ phần nhất, tiếp theo là Đinh Phong Thành.

Hoặc là Đinh Trọng tiếp tục làm, hoặc truyền ngôi cho Đinh Phong Thành.

Dù sao thì, Đinh Phong Thành cũng là người thừa kế tương lai do Đinh Trọng chỉ định.
Nhưng với bộ dạng hiện tại của Đinh Phong Thành, làm sao anh ta có thể lãnh đạo được nhà họ Đinh chứ?
Do đó, việc Đinh Trọng tiếp tục tại vị là điều chắc chắn.
Thấy mọi người không lên tiếng, Đinh Trọng gật đầu; "Chà, xem ra mọi người không có ý kiến gì cả nhỉ."
Lời còn chưa dứt, Đinh Tử Ngọc đã vung tay lên: "Ông nội, cháu muốn nói vài lời."
"Ồ?"
Đinh Trọng sững sờ, đang êm đẹp mà con nhóc này nhảy ra nói cái gì chứ?
Xét thấy Đinh Tử Ngọc đã giúp ông ta bày mưu tính kế suốt cả năm và cùng quan điểm với mình, Đinh Trọng không nghi ngờ gì cả.
Ông ta thuận miệng hỏi: "Tử Ngọc, cháu muốn nói gì vậy?"
Đây là điều không thể tin được, Đinh Tử Ngọc trực tiếp ra oai phủ đầu với Đinh Trọng.
Cô ta nở nụ cười quỷ dị.
"Ông nội, cháu cảm thấy tuổi ông cũng lớn rồi, cho dù ý thức của ông vẫn còn minh mẫn, nhưng thân thể của ông cũng đã khó trụ vững rồi, chưa kể nhiều ý nghĩ của ông cũng không còn theo kịp thời đại nữa."

"Sự suy sụp từng bước của nhà họ Đinh bây giờ là một bằng chứng tốt nhất."
"Vậy nên cá nhân cháu cho rằng nên từ chức thì từ chức, để người có sức khỏe tốt hơn, tư duy tốt hơn kế vị, sẽ có lợi hơn cho nhà họ Đinh của chúng ta."
Ngay sau lời vừa nói ra, cả căn phòng đều rơi vào vẻ kinh ngạc!
Tất cả những người trong phòng đều sững sờ, ngay cả Đinh Khải Sơn vốn cà lơ phất phơ cũng không bình tĩnh nổi.
Trước đó ông ấy nói muốn làm gia chủ chỉ là nói chơi thôi.
Nhưng Đinh Tử Ngọc thì khác.
Cô ta không nói đùa đâu, cô ta đang nghiêm túc đấy!
Đinh Khải Sơn nở nụ cười: "Uầy, Tử Ngọc, không phải cô ở cùng chiến tuyến với ông cụ sao? Sao lại đạp bàn của ông cụ thế?"
Đinh Tử Ngư khẽ cười: "Chú ba, cháu không ở cùng với ai cả, cũng không đạp bàn của ông nội, mà chỉ lo lắng cho tương lai của nhà họ Đinh thôi."
Lời nói rất đường hoàng.
Khuôn mặt của Đinh Trọng trở nên xanh mét, ông ta không bao giờ tưởng tượng rằng Đinh Tử Ngọc, người luôn được coi là phụ tá của ông ta, sẽ có một ngày nhảy ra và nói với ông ta bằng một giọng điệu như vậy.
Cô ta muốn làm phản sao?
"Tử Ngọc, cháu nói cũng có lý."
"Vậy thì ông muốn nghe xem, cháu đề nghị ông từ chức, vậy thì ông phải nhường chức cho ai đây?"
Khi nói điều này, Đinh Trọng phóng tầm mắt nhìn về phía Đinh Phong Thành.
Theo quan điểm của Đinh Trọng, Đinh Phong Thành hẳn đã cấu kết với Đinh Tử Ngọc để chiếm đoạt địa vị, vì chỉ có Đinh Phong Thành mới đủ tư cách kế vị.
Tuy nhiên, Đinh Phong Thành cũng rất bối rối, anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liên tục lắc đầu.
"Ông nội, không liên quan gì đến cháu cả."
Đinh Trọng khịt mũi lạnh lùng và nhìn Đinh Tử Ngọc một lần nữa.
Nếu không phải là Đinh Phong Thành thì còn có thể là ai?
Đinh Tử Ngọc lên kế vị chức gia chủ ư?
Không thể nào, cô ta là phụ nữ, và người của nhà họ Đinh sẽ không bao giờ cho phép phụ nữ gia chủ.
Và những người đàn ông ở thế hệ trẻ chỉ có...
Giang Sách?

Đinh Trọng lại lắc đầu, điều đó tuyệt đối không thể, Giang Sách là người ngoài cuộc, lại như nước với lửa với Đinh Tử Ngọc, cho nên cô ta không thể tiến cử Giang Sách lên kế vị chức gia chủ được.
Vậy còn có thể là ai?
Đinh Trọng nhìn chằm chằm vào Đinh Tử Ngọc, chờ đợi kết quả của cô ta.
Đinh Tử Ngọc nở nụ cười mê hoặc, nhìn về phía cửa phòng hội nghị trước mặt mọi người, giọng điệu có chút hưng phấn.
"Anh, đến lúc anh xuất hiện rồi."
Anh?
Anh trai của Đinh Tử Ngọc?
Trong chốc lát, khuôn mặt của Đinh Trung lộ ra vẻ kinh hãi, không cần nói gì ông ta cũng đã biết mục đích của Đinh Tử Ngọc là gì và cô ta định giới thiệu ai.
Cửa hội trường mở ra, ánh mắt mọi người đảo qua.
Nhìn thấy một người đàn ông hơi u ám trong bộ vest và đôi giày da sải bước đi vào.

Mọi người trong nhà họ Đinh nhất thời không ngậm được miệng, còn Đinh Trọng thì ngạc nhiên đứng lên.
Trở lại rồi.
Người đàn ông khiến Đinh Trọng gặp ác mộng hàng đêm đã trở lại.
"Đinh...!Hồng Diệu?"
"Vâng, ông nội, cháu đã trở lại."
Đinh Hồng Diệu kiêu hãnh đứng trước mặt mọi người, lạnh lùng nhìn Đinh Trọng, với tư thế bễ nghễ..


Bình luận

Truyện đang đọc