CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Màn đêm tan đi, bầu trời lại sáng, Mặt Trời dần ló dạng ở đằng Đông.

Chiếc Cadillac với thiết kế nhỏ nhắn đang lái trên con đường rộng rãi đến sân bay.

Xe dừng lại, hai nữ một nam bước xuống.

Sau khi Đinh Mộng Nghiên đưa Giang Sách và Tô Nhàn đến sảnh chờ, cô liên tục dặn dò họ phải cẩn thận trên đường đi.

Trước khi quay về, Đinh Mộng Nghiên còn nói nhỏ vào tai Giang Sách: “Anh chú ý giữ khoảng cách, cấm không được vớ vẩn gì đấy.”
Đầu Giang Sách hiện đầy vạch đen.

Trong lòng vợ mình, anh không đáng tin cậy đến vậy sao?
Sau khi Đinh Mộng Nghiên rời đi, Tô Nhàn cười híp mắt hỏi: “Anh rể, vừa rồi chị em nói gì với anh vậy?”
“Không có gì, cô ấy chúc anh lên đường thuận lợi thôi.”
“Chậc, vậy tại sao phải lén lút nói nhỏ với anh như vậy?” Tô Nhàn vô cùng nhạy bén, nói: “Thực ra anh không nói em cũng biết, chắc chắn chị ấy bảo anh quy củ một chút, không được có suy nghĩ quá phận với em đúng không?”
Giang Sách ho khan một tiếng.

Mặc dù không thừa nhận, nhưng vẻ ngại ngùng trên mặt đã bán đứng Giang Sách.

Điều này khiến Tô Nhàn bật cười khúc khích, cố ý sáp lại gần người Giang Sách, còn cố ý cọ bộ phận mềm mại nào đó vào người anh.

“Anh rể, anh thấy em nói có đúng không?”
Giang Sách sợ đến mất mật, giật mình một cái đứng bật dậy.


Đáng thương cho một chiến thần Tu La lại bị một cô gái “chèn ép” đến mức “không còn chỗ nào để đi”.

Tô Nhàn càng cười vui vẻ hơn.

Cô ấy rất thích nhìn dáng vẻ luống cuống, không biết nên làm thế nào của Giang Sách.

Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay.

Sau khi gửi xong hành lý, hai người họ chỉ xách theo túi xách đơn giản theo đám đông bước qua lối vào hẹp dài, lên máy bay.

“Hành khách thân mến, máy bay sắp cất cánh, xin quý khách vui lòng tắt điện thoại di động hoặc chuyển sang chế độ máy bay.”
“Xin hãy thắt dây an toàn.”
“Mong quý khách hãy ngồi đúng số ghế của mình.”
“Cảm ơn.”
Theo lời nhắc nhớ của tiếp viên hàng không, mọi người tắt máy, thắt dây an toàn.

Máy bay cũng từ từ cất cánh bay lên không trung.

Trong quá trình máy bay khởi động, Giang Sách nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.

Sau khi máy bay bay được khoảng ba mươi phút, anh bỗng nghe thấy tiếng ồn ào.

Giang Sách nhạy cảm mở mắt ra, liền nhìn thấy một bà cụ đột nhiên ôm ngực với vẻ mặt đau đớn.

Người trợ lý ở bên lo lắng và căng thẳng đến mức chân tay run rẩy lẩy bẩy, sau đó lấy một lọ thuốc trong túi ra.


Dưới sự giúp đỡ của nữ tiếp viên, người trợ lý đó nhét viên thuốc vào miệng bà cụ kia cho bà ấy uống.

Nhưng dường như viên thuốc không có tác dụng gì, sau khi uống xong bà cụ vẫn rất đau đớn khổ sở, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.

“Ai đến giúp tôi với!”
“Ở đây có bác sĩ không? Ai có thể trị khỏi cho bà cụ, tiêu tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu.”
Lời người trợ lý nói đã khiến tất cả hành khách trên chuyến bay sững sờ.

Giang Sách quay đầu nhìn một cái, sau đó anh lập tức tháo đai an toàn ra không một chút suy nghĩ.

Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc vest thắt cà vạt đã đi tới, lên tiếng: “Tôi là Peter, đến từ Hiệp hội Y khoa nước ngoài, tôi là bác sĩ chuyên khoa về tim mạch.”
“Để tôi khám cho bà ấy.”
Mọi người tránh đường cho người đàn ông đó, anh ta kiểm tra mắt, mũi, miệng của cụ bà, rồi hỏi: “Bà cụ bị bệnh bao lâu rồi?”
Trợ lý đáp: “Bà cụ bị bệnh nhiều năm rồi, thỉnh thoảng sẽ lên cơn đau tim, vì thế bên người lúc nào cũng có thuốc đề phòng, hễ phát bệnh là uống thuốc, có hiệu quả ngay lập tức.

Hôm nay không biết tại sao thuốc lại không phát huy công dụng, bác sĩ, anh mau xem cho bà cụ đi.”
“Ừm, đừng nôn nóng, trong lòng tôi đã có tính toán.”
Peter khám cho bà cụ một lượt, nói một cách chắc chắn: “Không có gì đáng ngại đâu, chỉ đơn giản là bệnh tim phát tác, uống ít thuốc và nghỉ ngơi một lúc là sẽ ổn thôi.”
Giang Sách nghe vậy liền không khỏi cau mày.

Anh cúi xuống, nhặt viên thuốc mà vừa nãy bà cụ chưa uống hết mà nôn ra, đưa lên mũi ngửi.

Sau đó, anh lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.


Trước khi Peter cho bà cụ uống thuốc, Giang Sách vội vàng nói: “Đợi đã.”
Mọi người liền nhìn về phía anh.

Peter hỏi: “Vị này, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Giang Sách nhẹ nhàng nói: “Thuốc của anh có thể khiến người bệnh mất mạng, không được cho bà cụ uống.”
“Cái gì?”
Peter rất không vui, anh ta đã khám bệnh cho người ta bao nhiêu năm nay, làm sao có thể để người ta tùy ý xúc phạm như vậy?
“Anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Giang Sách đưa viên thuốc đó ra, nói: “Bệnh của bà cụ vốn không nghiêm trọng, chỉ cần uống ít thuốc là có thể xoa dịu.

Nhưng hôm nay bà ấy đã uống thuốc mà vẫn không đỡ hơn, là vì thuốc này có vấn đề.”
“Anh xem, viên thuốc này nhìn bề ngoài thì có vẻ giống hệt những viên thuốc bình thường, nhưng bên trong đã hơi có chút thay đổi, có một thứ mà trong Đông y gọi là “đương quy”.”
“Mặc dù loại thuốc này có thể chữa được nhiều bệnh, nhưng dược tính rất mạnh, hơn nữa còn tương khắc với loại thuốc mà bà cụ vốn dùng thường ngày.

Vì thế sau khi uống thuốc xong, bà cụ vẫn không khá hơn chút nào.

Đó là bởi vì dược tính đã bị áp chế, công hiệu ban đầu của thuốc không thể phát huy.”
Giang Sách lại chỉ vào viên thuốc trong tay Peter, nói: “Còn thuốc trong tay anh, trong điều kiện bình thường nó có thể chữa được bệnh của bà cụ.

Nhưng trong trường hợp bà cụ này đã uống đương quy, dược tính của thuốc vô cùng tương khắc với đương quy! Chưa đến ba phút sau, bà cụ sẽ mất mạng!”
Những lời Giang Sách nói rất đáng sợ.

Nhưng bà cụ vẫn ôm lấy ngực, đau đớn thống khổ vô cùng, nếu không uống thuốc, bà cũng không còn con đường nào ngoài chết.

Peter nổi giận đùng đùng, hỏi: “Vị này, không biết anh xuất thân từ đâu, theo học người thầy nào, làm việc ở bệnh viện nào?”
Giang Sách bình thản đáp: “Tôi không bái sư hay học ở trường lớp nào hết, chỉ là bình thường có thời gian rảnh rỗi tôi sẽ theo một vị bác sĩ già học một chút y thuật Đông y.”
“Bác sĩ già? Đông y?”
Peter nghe vậy thì bật cười ha hả: “Mẹ kiếp! Đông y toàn là những thứ vớ vẩn, cả ngày chỉ biết nói những lời nhảm nhí, không chữa nổi bệnh cho người ta, còn khiến bệnh tình kéo dài.”

“Huống hồ, anh không phải bác sĩ, chỉ là người mới học được chút y thuật, anh có tư cách gì mà nói này nói nọ trước mặt tôi?”
Peter nhìn sang người trợ lý, hỏi: “Cô tin tưởng Tây y hay Đông y? Cô tin tưởng tôi, một bác sĩ chuyên nghiệp của hiệp hội Y khoa hay là tin tưởng một kẻ mới học được một chút y thuật đã đi rêu rao khắp nơi lừa gạt người ta?”
Còn phải chọn sao?
Đương nhiên là người trợ lý sẽ lựa chọn tin tưởng Peter.

Dù sao người ta cũng đã có chứng chỉ y khoa chuyên nghiệp, còn là thành viên của Hiệp hội Y khoa, cũng dùng “Tây y” khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy hơn.

Còn Giang Sách, chẳng qua anh cũng chỉ là một người mới bước chân vào giới y học, học được một chút y thuật mà thôi.

Không khó để lựa chọn.

Peter hừ lạnh một tiếng, nói: “Những năm gần đây, càng ngày càng lắm những kẻ thấy tiền là sáng mắt lên.

Bà cụ sắp tắt thở đến nơi rồi mà còn có người thừa nước đục béo cò, một chút y đức cũng không có, đúng là cặn bã!”
Vừa nói, Peter vừa nhờ nữ tiếp viên lấy cho mình một ly nước trắng.

Sau đó, anh ta đỡ bà cụ dậy, giúp bà uống thuốc.

Bà cụ uống vài ngụm nước, nuốt viên thuốc đó xuống.

“Bà cụ, bà đã thấy đỡ hơn chưa?” Peter hỏi.

Bà cụ hít một hơi, vừa định nói gì đó, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn, lồng ngực càng đau đớn hơn! Ngũ quan trên mặt cũng vì đau đớn mà co rúm lại.

Bà ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, chân tay co giật.

Nhìn tình thế đó, chưa đến vài phút, bà cụ sẽ mất mạng!.


Bình luận

Truyện đang đọc