CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Sau khi La Thịnh nghe xong đã bật cười: “Chuyện này à? Không quan trọng, cậu cứ quyết định đi.

Tôi chỉ chịu trách nhiệm viết ca khúc và tìm ca sĩ phù hợp để biểu diễn mà thôi, còn việc cậu muốn tuyên truyền như thế nào thì đó là việc của cậu, ông già tôi đây không quan tâm.”
Thực ra, Giang Sách biết rằng đây là sự ưu ái của La Thịnh dành cho anh.

Vì La Thịnh nổi tiếng là người nghiêm khắc trong nghề, chuyện gì cũng phải do ông ta quyết định, hát như thế nào, hát cho ai và hát khi nào đều do ông ta chỉ định.

Bây giờ ông ta có thể trao toàn quyền cho Giang Sách đủ để thấy sự tôn trọng của La Thịnh dành cho anh.

Sau khi thu âm, Lăng Dao nơm nớp lo sợ bước ra khỏi phòng thu và hỏi: “Ông La, tôi… có được không?”
La Thịnh mỉm cười: “Không chỉ được mà quá xuất sắc luôn! Lăng Dao à, cô phải tự tin hơn chứ.

Kỹ năng diễn xuất và kỹ thuật ca hát của cô đều là đỉnh cao, hiện tại cũng đã nổi tiếng rồi nên đừng biến mình thành người mới, biết không?”
“Vâng, tôi biết rồi thưa thầy La.”
“Được, mọi việc đã xong xuôi rồi, tôi phải về ngủ tiếp đây.

Mệt chết đi được.”
“Thầy La đi thong thả ạ.”
Sau khi tiễn La Thịnh về, Giang Sách gọi Lăng Dao đến bên cạnh và nói với cô ấy một chuyện.

Lăng Dao không hề do dự, lập tức đồng ý.

Một ngày trôi qua nhanh chóng mà không có bất kỳ sự kiện đặc biệt nào, sau khi xử lý xong công việc thì Giang Sách rời khỏi tòa nhà văn phòng và đến nhà hàng Hòa Vân để gặp Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn.

Vừa đi được vài bước, Trình Đan Đình đã đuổi theo từ phía sau.


“Giang Sách, đợi đã.”
Giang Sách dừng chân và quay lại thì thấy Trình Đan Đình đang bước tới với một thứ trông giống như một bức tranh cuộn tròn trên tay.

“Có chuyện gì vậy?”
Trình Đan Đình nói: “Hôm nay là lập đông, có khách hàng đã gửi một bức thư pháp của Đường Bá Hổ làm quà tặng mà tôi lại không có hứng thú với những thứ này.

Tôi nghe nói ba vợ của anh rất thích nghiên cứu về thư pháp, có lẽ ông ta sẽ thích thứ này, tặng cho anh đấy.”
“Hả? Như vậy khách sáo quá rồi.”
“Anh với tôi còn khách sáo cái gì chứ, cầm đi.”
Trình Đan Đình nhét bức thư pháp vào tay Giang Sách và nói: “Hãy giữ nó cẩn thận.

Đây là một di tích lịch sử đã được các chuyên gia thẩm định, trị giá hai ba nghìn vạn đấy.”
“Hả…”
Giang Sách không biết phải nói gì mới phải, một bảng chữ mẫu hai ba nghìn vạn nói tặng là tặng ngay.

Trình Đan Đình quá tốt với anh rồi.

“Cảm ơn.”
“Khỏi cần cám ơn, cứ vậy đi.” Trình Đan Đình quay người về lại công ty.

Giang Sách đứng đó với bức thư pháp trên tay, anh chợt nhớ rằng tối hôm qua Đinh Mộng Nghiên đã bảo anh phải chuẩn bị quà cho ba vợ nhưng hôm nay anh lại quên mất.

Anh nhìn bức thư pháp trong tay: “Thôi vậy, mượn hoa dâng Phật.”
Giang Sách gọi một chiếc taxi đến khách sạn Hòa Vân.

Chẳng bao lâu đã tới.

Giang Sách bước vào nhà hàng với bức thư pháp trên tay, Đinh Mộng Nghiên đã đợi anh ở cửa từ lâu, cả hai nắm tay nhau bước vào phòng ăn.

Ngoại trừ Giang Sách, những người khác đều đã đến.

Một bàn sáu người, gia đình Đinh Khải Sơn chỉ có Tô Cầm là không đến.

Ngồi đối diện là gia đình Vương Chí Vinh, ngoài Vương Chí Vinh còn có con gái Vương Phượng Nhã và con rể Từ Thông.

Sau khi hai gia đình ngồi vào bàn, người phục vụ lần lượt bưng các món ăn lên, đầy ắp.

Rau trộn, đồ ăn nóng, nước trái cây, rượu, bát đũa đều được chuẩn bị ngay ngắn.

“Nào, vì buổi liên hoan mỗi năm một lần của hai gia đình chúng ta, cạn ly.”
“Cạn ly.”
Cả sáu người cùng nâng ly lên, nam uống rượu, nữ uống nước trái cây.

Sau khi uống cạn một ly, Vương Chí Vinh ăn một miếng thức ăn, cười nói: “Khải Sơn à, tôi với ông làm đồng nghiệp cũng đã mười năm rồi đúng không?”

Đinh Khải Sơn gật đầu: “Tính ra cũng đã mười năm rồi.”
Vương Chí Vinh xúc động nói: “Tôi vẫn còn nhớ khi lần đầu chúng ta cùng nhau ăn cơm, khi đó con gái Phượng Nhã của tôi và con gái Mộng Nghiên của ông vẫn còn là những đứa trẻ, chớp mắt chúng đã trở thành những cô gái rồi, lại còn đã lập gia đình nữa chứ.

Đúng là thời giờ thấm thoát thoi đưa mà.”
Vương Chí Vinh cố ý liếc người con rể Từ Thông của mình.

Từ Thông ngầm hiểu, rót đầy rượu, đứng dậy cúi đầu, hai tay cầm ly rượu và nói với Đinh Khải Sơn: “Cháu Từ Thông xin kính bác một ly.”
“Ôi, khách sáo quá.”
Đinh Khải Sơn và Từ Thông cụng ly và lần lượt uống cạn.

Ông đặt cái ly xuống, tiện thể hỏi: “Từ Thông, nghe nói hình như cậu là Hoa kiều ở Úc?”
Từ Thông gật đầu: “Đúng vậy, ba cháu là người Tứ Xuyên.

Ông ấy sang Úc kinh doanh từ thời còn trẻ, sau đó định cư luôn ở Úc, gặp mẹ rồi sau đó mới có cháu.

Cháu sinh ra ở Úc nên lấy quốc tịch Úc, mấy năm gần đây mới cùng ba về nước để phát triển sự nghiệp.

Hiện cháu đang làm việc tại một công ty nước ngoài với tư cách là cố vấn doanh nghiệp.”
Nói xong, cái đuôi của Từ Thông như sắp vểnh lên đến tận trời rồi.

Xuất thân ở nước ngoài, quốc tịch Úc, về nước phát triển, làm việc trong công ty nước ngoài, đó đều là những câu nói yêu thích của các cô gái trong nước.

Có bao nhiêu phụ nữ mơ ước được lấy một người đàn ông như vậy?
Vương Chí Vinh cực kỳ vui sướng.

Đinh Khải Sơn ngồi đối diện sa sầm sắc mặt, năm nào ăn cơm cũng phải so sánh mọi mặt với Vương Chí Vinh, ông vẫn thắng nhiều thua ít, nhưng năm nay hơi phiền phức.

Vì bên kia đưa con rể người Úc đến dự tiệc.

Mà bên này...!
Đinh Khải Sơn liếc nhìn Giang Sách với vẻ thất vọng, mặc dù ông đã chấp nhận Giang Sách và biết rằng anh là một người con rể đáng tin cậy, nhưng lý lịch, xuất thân và công việc của Giang Sách lại quá bình thường.

Quan trọng nhất lại là một đứa ở rể.


Sao mà so sánh với người ta được chứ?
Nghĩ đến đây, Đinh Khải Sơn cảm thấy không vui.

Nhưng mà Vương Chí Vinh lại cứ thích vạch áo cho người xem lưng, ông ta liếc nhìn Giang Sách, nói với vẻ kỳ quái: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người cháu này, cậu làm công việc gì vậy?”
Giang Sách khẽ nói: “Tôi làm ở văn phòng khoa học Tẩm Mộng, hiện là trưởng bộ phận ạ.”
“Hả? Đó là một công ty rất lớn, gần đây bỗng phát triển rất vượt bậc.” Vương Chí Vinh thay đổi đề tài, cố ý hỏi: “Chắc tiền lương cao lắm nhỉ? Một năm cũng phải ba bốn trăm vạn chứ?”
Giang Sách lắc đầu: “Không, tiền lương mỗi tháng của tôi chỉ được tám ngàn tệ, cộng thêm tiền thưởng cuối năm cũng chỉ khoảng hơn mười vạn thôi ạ.”
Mười vạn?
Đối với một gia đình bình thường, vậy là đủ.

Nhưng đối với những gia đình như nhà họ Đinh, họ Vương thì rõ ràng là chưa đủ.

Ngay lập tức Vương Chí Vinh nhìn Giang Sách với vẻ khinh thường và than thở: “Tám nghìn? Làm được gì chứ? Ngay cả một gói trà cũng không mua nổi, công việc này có gì hay ho nào?”
Sắc mặt của Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên thật khó coi.

Đã thế con gái của Vương Chí Vinh là Vương Phượng Nhã còn bồi thêm một câu: “Ôi, Mộng Nghiên à.

Cô nói xem cô rất xinh đẹp, thành tích xuất sắc, sự nghiệp vững chắc, từ nhỏ đến lớn tôi đều thua cô về mọi mặt mà sao cuối cùng mắt nhìn đàn ông của cô lại kém như vậy hả?”
“Một năm Từ Thông của nhà chúng tôi cũng phải kiếm hơn năm trăm vạn, tôi đã cảm thấy anh ấy không có tiền đồ rồi.”
“Nào ngờ cô còn tệ hơn tôi nữa, gả cho một tên chỉ có thu nhập tám ngàn tệ một tháng.

Chậc chậc, cô bị mỡ lợn che mù tâm trí hay sao mà lại đưa ra lựa chọn không có đầu óc như vậy?”
“Bây giờ nhặt ve chai còn được nhiều tiền hơn thế, đúng chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc