CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Mặc dù Từ Thông là đàn ông nhưng lời nói còn độc địa hơn đàn bà.

Những lời kia vừa thốt ra đã khiến Đinh Mộng Nghiên cảm thấy rất khó chịu, cô không hề sợ Giang Sách sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, nhưng là một phụ nữ, vào đêm giao thừa mà người đàn ông của mình lại lựa chọn tăng ca chứ không phải ở bên cạnh mình thì thật sự rất cô đơn.

Càng đông người, cảm giác cô đơn này càng trở nên sâu sắc hơn.

Đinh Mộng Nghiên cúi đầu, đặt đũa xuống và khẽ cắn môi.

Muốn tức giận cũng không biết phải tức giận như thế nào.

Tất cả những gì còn lại chỉ còn là nỗi tủi hờn.

Đinh Khải Sơn thấy con gái mình bị bắt nạt thì tỏ vẻ khó chịu, tức tối nói: “Từ Thông, cậu nói gì vậy? Giang Sách nhà chúng tôi là một người trung hậu thật thà, trước giờ chưa hề làm mấy chuyện bậy bạ như vậy.”
“Thật sao?” Vương Chí Vinh cười: “Khải Sơn à, không phải tôi nói ông nhưng sao ông chẳng hề đề phòng gì hết vậy.

Giang Sách nhà mấy người nhìn qua thì trung hậu thật thà nhưng thực tế thì sao? Ngay cả người như Lăng Dao cũng dụ dỗ được, huống chi là những cô gái bình thường khác.

Bây giờ miệng thì nói là tăng ca nhưng ai biết thật ra đang làm cái gì chứ?”
Đinh Khải Sơn muốn phát điên.

Bầu không khí trên bàn trở nên kỳ lạ.

Từ Thông nhìn thấy cũng sắp đến giờ, bèn lấy từ phía sau ra một cái hộp xinh đẹp đặt ở trên bàn.

“Nhân ngày chào năm cũ đón năm mới, ba, con tặng ba một món quà.”
“Ba mở ra xem thử có thích hay không.”
Ban đầu, món quà này định mở ra trước mặt Giang Sách để làm bẽ mặt anh.


Đáng tiếc là Giang Sách lại không ở đây.

Nhưng không sao, Giang Sách không có ở đây thì còn có vợ, ba vợ, mẹ vợ của Giang Sách đều ở đây, làm nhục họ cũng giống như làm nhục Giang Sách.

Từ Thông muốn trút hết hận thù trước đây lên người nhà của Giang Sách.

Khi Giang Sách về nhà và nhìn thấy dáng vẻ đầy ấm ức của người nhà thì anh sẽ vừa sốt ruột vừa tức giận mà lại không thể làm gì.

Khi tưởng tượng đến điều này, Từ Thông cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.

Tất nhiên Vương Chí Vinh biết con rể mình muốn làm gì, ông ta đưa tay ra cầm chiếc hộp và mở ra, trong đó có một cuộn băng cũ.

Mọi người đều sững sờ.

Cuộn băng này rất cũ, lại bẩn và rách, là loại của thế kỷ trước.

Bây giờ có ai còn sử dụng thứ này chứ?
Hơn nữa thứ này chỉ có bốn năm tệ một hộp, vậy mà cũng lấy ra khoe ư?
Đinh Khải Sơn cười nói: “Từ Thông, không phải mỗi năm cậu kiếm được cả trăm vạn à? Sao lại tặng cho ba vợ một cuốn băng như vậy? Thật quá keo kiệt đúng không?”
Sắc mặt của Vương Chí Vinh cũng rất khó coi, không biết con rể đang làm cái quái gì đây.

Từ Thông mỉm cười, mở ứng dụng di động lên, dò kênh radio và nói: “Ba à, cuốn băng này có những bài hát khi ba còn trẻ yêu thích nhất.

Trong ngày chào năm cũ đón năm mới, ba có thể bấm vào bất kỳ bài hát nào, chỉ cần đó là bài hát mà ba bấm vào thì con sẽ yêu cầu đài phát thanh phát cho ba nghe.”
“Không chỉ riêng ba nghe được mà bạn bè trên khắp mọi miền đất nước đều nghe được.”
“Ba, để mọi người cùng nhau chúc phúc cho ba nhé.”
Vương Chí Vinh hớn hở, thì ra là như vậy.

Ông ta hắng giọng, cầm cuộn băng lên và bấm vào một bài hát có tựa là “Hai con bướm.”
“Khi ba còn trẻ, bài hát này rất nổi tiếng, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều phát bài hát này.”
“Vậy thì bấm bài này đi, ba thích nghe.”
Từ Thông gật đầu: “Dạ, vậy con sẽ yêu cầu phát bài hát hai con bướm cho ba.”
Nói xong lập tức gọi điện thoại cho người của nhà đài, chưa đầy một phút nhà đài đã phát ra bài hát từng nổi đình nổi đám khắp các ngõ phố lúc bấy giờ.

Bên bàn ăn, tiếng hát vang vọng.

Vương Chí Vinh lắng nghe một cách say mê, sau đó lại liên tiếp nhấp vào các bài hát khác như “Trận tuyết cuối cùng của năm 2002”, “Chuột yêu gạo”, “Cầu phật”, hồi tưởng lại những năm tháng tuổi trẻ của mình.

Người nhà họ Đinh ngồi đó đầy gượng gạo, nhìn người nhà họ Vương đang khoe khoang đến bốc mùi.

Từ Thông cố ý nói với Đinh Mộng Nghiên: “Đúng rồi Mộng Nghiên à, Giang Sách đã tăng ca, hôm nay lại là ngày lễ lớn, cũng phải có món quà tặng cho cô hoặc bác trai chứ nhỉ? Không tặng gì cả thì hơi tệ đó.”
Hả…
Đinh Mộng Nghiên lại lúng túng.

Đúng là Giang Sách không chuẩn bị gì cho cô, đừng nói là món quà đắt tiền, ngay cả một bó hoa cũng không có.

Đinh Khải Sơn sốt ruột trơ mắt nhìn, cầm điều khiển lên và bật ti vi, mở âm thanh ở mức tối đa.


“Được rồi, được rồi, đừng nghe đài phát thanh gì đó nữa.”
“Xem ti vi đi.”
“Đêm nay có một buổi biểu diễn giao thừa, nghe các ca sĩ nổi tiếng hát còn hay hơn đó.”
Giữa công ty giải trí Ức Mạch và công ty giải trí Bá Khổng, họ thực sự lựa chọn công ty Ức Mạch, không phải vì họ có tình cảm với Ức Mạch mà chỉ vì họ đều biết các ca sĩ ở đó.

Bên Bá Khổng toàn các ca sĩ tiểu thịt tươi nên họ không biết mấy.

Đang nghe thì điện thoại di động của Đinh Mộng Nghiên đổ chuông.

Reng reng…
Reng reng…
Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn thì thấy là Giang Sách đang gọi.

Lúc này gọi điện tới để làm gì chứ?
Đinh Mộng Nghiên buồn vui lẫn lộn, vui là vì Giang Sách vẫn còn nhớ đến cô, còn buồn là Giang Sách không ở bên cạnh cô.

Từ Thông cũng nhìn thấy tên người gọi, hớn hở nói: “Thằng nhóc này còn mặt mũi mà gọi điện thoại về à? Mộng Nghiên, cô hỏi anh ta xem đêm nay đang lêu lổng với con hồ ly nào thế?”
Đinh Mộng Nghiên hừ giọng và bấm phím nghe điện thoại.

“A lô Mộng Nghiên, em có nghe không?”
“Có.”
Giọng điệu của Đinh Mộng Nghiên lạnh lùng đến đáng sợ, như thể cô vừa bước ra khỏi hầm băng, bị đóng băng ba thước vậy.

Ai cũng nhận ra là tâm trạng của Đinh Mộng Nghiên rất tồi tệ.

Vào ngày chào năm cũ đón năm mới lại bị người ta chọc giận tại chính ngôi nhà của mình, ai mà không khó chịu chứ.

“Mộng Nghiên, anh xin lỗi, đêm nay anh không thể ở nhà với em được.” Giang Sách nói với vẻ áy náy.

“Không sao, công việc của anh là quan trọng nhất.”
Bất cứ ai cũng có thể nhận ra được là Đinh Mộng Nghiên đang miệng nói một đằng mà trong lòng nghĩ một nẻo.

Phụ nữ chính là vậy, càng nói “không sao” thì lại càng “có sao”, đàn ông luôn luôn bị lừa bởi hai từ này.


Cô ấy nói không sao mà bạn lại thật sự cho rằng không sao, cuối cùng cứ chờ bị mắng một trận thậm tệ đi.

Cũng may Giang Sách không phải là kẻ ngu ngốc như vậy, anh đã sớm nhận ra Đinh Mộng Nghiên không vui.

“Mộng Nghiên, em có đang xem ti vi không?”
“Có.”
“Có phải là buổi biểu diễn đêm giao thừa của công ty giải trí Ức Mạch không?”
“Phải.”
Đinh Mộng Nghiên chỉ trả lời một từ, không chỉ lạnh lùng mà còn có vẻ bức bối, cảm xúc bị đè nén như sắp nổ tung.

Lúc này, Giang Sách nói một câu khiến cô khó hiểu.

“Mộng Nghiên, đừng thay đổi kênh, cứ yên lặng lắng nghe bài hát trước mắt, sau bài hát này, anh đã chuẩn bị cho em một món quà, hy vọng em sẽ thích.”
Nói xong thì cúp luôn điện thoại.

Đinh Mộng Nghiên lờ mờ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quà ư?
Nghe xong bài hát này?
Giang Sách đang làm cái quái gì vậy?
Từ Thông cười: “Ha ha, tên Giang Sách này thật sự là một tên bủn xỉn, tôi đoán là bài hát tiếp theo là một bài tình ca nên anh ta định mượn hoa dâng phật đây mà.

Anh ta định nói bài hát này là món quà tặng cho cô chăng?”
“Thực ra, anh ta không hề tốn một đồng nào, còn tỏ vẻ giỏi lắm vậy đó.”
“Chậc chậc chậc, bàn về mấy tên bủn xỉn, không ai có thể so sánh được với tên ki bo kia của nhà mấy người.”.


Bình luận

Truyện đang đọc