CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Giang Sách? Vậy mà lại là Giang Sách thật sao?
Người bị anh ta coi là một tên gian thương vô lương tâm không nhân tính, rồi nhục mạ hết lần này tới lần khác lại chính là Giang Sách?
Anh, hóa ra lại là người của trung tâm y tế Nhân Trị? Chưa kể, nghe giọng điệu thì có vẻ bác sĩ cực kỳ sùng bái Giang Sách, dẫu sao thì không phải ai cũng có được cái danh xưng “thần y” này.
Trịnh Bác Dương chỉ biết sững sờ một chỗ, trong lòng hỗn tạp đủ loại cảm xúc.
Có kinh ngạc, có cảm kích, có hối hận, và cũng có cả sự hổ thẹn.
Thành thực mà nói thì, để mọi chuyện đi đến nước này cũng đều do một tay anh ta tạo nên, nếu anh ta lựa chọn tin tưởng Giang Sách sớm hơn một chút, thì chắc chắn sẽ không xảy ra những việc như ngày hôm nay rồi.
Thì sẽ chẳng gây tội làm hại mẹ bệnh nặng phải vào viện nằm, và sẽ càng không có chuyện bị ông già gian tặc Thạch Khoan kia ép phải kí bất kỳ loại hợp đồng quỷ nào.
Vốn là một học sinh ưu tú của trường đại học Y Dược, thực ra anh ta vốn phải hiểu rất rõ không thể để mẹ sử dụng những loại thuốc đó, mà Giang Sách cũng đã thành tâm khuyên anh ta nên chú ý tới Thạch Khoan rất nhiều lần.
Kết quả Trịnh Bác Dương lại ngu xuẩn chọn tin tưởng Thạch Khoan một cách mù quáng, cho rằng chỉ cần nghe theo những gì Thạch Khoan nói thì mẹ chắc chắn sẽ bình phục trở lại.
Nhưng thực tế thì sao?
Mẹ anh ta cũng vì vậy mà suýt mất mạng!
Ngược lại, Giang Sách - người từ đầu đến cuối phải hứng chịu sự xem thường của anh ta, bị anh ta châm chọc, vũ nhục lại chẳng nề hà gì, nhẹ nhàng chữa khỏi bệnh cho mẹ.
Bất kể là y thuật hay y đức, Giang Sách đều giỏi và ưu tú hơn Thạch Khoan rất nhiều!
Thực ra, sau lần mọi người bị Thạch Khoan lừa gạt, hiểu lầm Giang Sách xong, đáng ra Trịnh Bác Dương phải biết cảnh giác, nhưng cũng vì anh ta quá khao khát muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ, nên mới ngu xuẩn mù quáng như vậy.
Mất bò mới lo làm chuồng, cũng may giờ vẫn chưa muộn để sửa chữa lỗi lầm.
Cúp điện thoại, Trịnh Bác Dương lau những giọt nước mắt vương trên má, anh ta trừng mắt nhìn Thạch Khoan nói với vẻ hung tợn: “Đồ lửa đảo đáng chết nhà ông, chiêu trò của ông vô dụng rồi! Giang Sách đã trị hết bệnh cho mẹ tôi, ông, ông còn có thể làm gì được nữa?”
Sắc mặt Thạch Khoan lập tức thay đổi, đương nhiên là không hề vui.
Thấy kế hoạch mình chỉ cần tiến thêm một bước là đi tới đích, chỉ cần cuộc điện thoại vừa rồi chậm thêm mấy phút nữa, đợi Trịnh Bác Dương ký tên xong, thì anh ta có muốn đổi ý cũng không được.
Nhưng sự thật đã vậy rồi, còn có thể làm gì được nữa?
Tất thảy những chuyện này, có trách cũng chỉ trách Giang Sách chen tay vào, chó lại đòi bắt chuột, xen vào việc của người khác.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không thể chữa khỏi bệnh cho mẹ Trịnh Bác Dương, nhưng nếu là Giang Sách thì rất khó nói trước, bởi xét cho cùng thì Giang Sách cũng tinh thông《bát quái khí châm》mà đến ông cụ Tân cũng không thể làm được.
Vậy nên Thạch Khoan hoàn toàn có lý do để tin chuyện Giang Sách trị khỏi bệnh cho bà ta.

Chỉ có điều, phải làm gì với thỏa thuận này đây?
Để nó trở thành phế thải theo cách này sao?
Ông ta không cam lòng, bản hợp đồng đã sắp được ký kết thành công rồi, vậy mà chỉ trong một tích tắc bỗng trở thành đống phế thải, Thạch Khoan sầu không sao tả xiết, sắc mặt cũng vì vậy mà trở nên khó coi hơn cả gan heo.
Về phần Trịnh Bác Dương, anh ta đắc ý đến điên rồi.
Anh ta chỉ vào Thạch Khoan nói: “Lão già gian tặc, ông tự đi mà giữ cái bản thỏa thuận đó lại bên mình đi! Tôi phải về bệnh viện thăm mẹ tôi rồi.”
“À, đúng rồi, tôi còn muốn vạch trần những hành động của ông với giới truyền thông, đưa ông ra ngoài ánh sáng, để cả thiên hạ biết tội ác ông làm ra.”
“Loại rác rưởi giống như ông mà cũng xứng làm người đứng đầu trong giới y dược sao? Tôi khinh!”
Dứt lời, Trịnh Bác Dương lập tức xoay người rời đi.
Thạch Khoan đứng phắt dậy rồi đập bàn một cái: “Bắt lại cho tôi!”
Ngay lập tức, mấy tên vệ sĩ đứng ngoài cửa lập tức giữ Trịnh Bác Dương lại, hai người vạm vỡ đối phó với một sinh viên trói gà còn không chặt, bên nào thắng bên nào thua chẳng phải đã quá rõ ràng ư?
Trịnh Bác Dương cười khẩy một tiếng: “Sao hả, không phải ông nói sẽ không làm khó người khác sao? Chẳng phải ông nói, ông là một người hiểu biết và tuân thủ pháp luật lắm sao? Giờ thấy âm mưu quỷ kế của mình bị bại lộ, nên muốn giết người diệt khẩu, Bá Vương muốn chèn ép thượng cung sao?”
Quả thực là như vậy.
Thạch Khoan cau mày, chắc chắn sẽ không có chuyện ông ta để Trịnh Bác Dương rời đi dễ dàng như vậy được, bởi một khi anh ta rời khỏi đây, thanh danh của ông ta nhất định sẽ bị ô uế, “mục tiêu” phải vất vả lắm mới đạt được cứ như vậy biến mất, thật đáng tiếc.
Nhưng nếu ra tay trực tiếp, thì làm sao?
Có vẻ như cũng không được.
Mọi người đều biết Trịnh Bác Dương tới Hiệp hội y học, nếu anh ta mất tích tại Hiệp hội y học, rồi bị giết, vậy thì Thạch Khoan sẽ giải thích với cảnh sát thế nào đây?
Tình thế trở nên khó xử.
Mà Thạch Văn Bỉnh đứng bên cạnh sắp không nhìn nổi nữa rồi, anh ta nói với điệu bộ không vui: “Ba, ba còn suy nghĩ cái gì nữa vậy? Cứ một đao thọc chết anh ta là được rồi, sau đó moi hết nội tạng ra là được không phải sao?”
“Câm miệng!” Thạch Khoan giận dữ hét: “Như vậy chẳng phải chúng ta sẽ phạm vào tội giết người sao?”
“Phạm tội giết người hay tội phạm giết người, thế nào mà chẳng được, cũng không phải là chưa từng trải qua.” Thạch Văn Bỉnh nói với giọng điệu có vài phần châm chọc: “Ba, đôi khi ba làm việc thận trọng nghiêm túc quá mức, lo trước lo sau, dài dòng nhu nhược.

Để con nói ba biết, người làm việc lớn sẽ không câu nệ những tiểu tiết, giết chết anh ta, sau đó tìm một nơi hoang vu hẻo lánh chôn xác.


Thần không biết quỷ không hay, có gì mà phải sợ? Nếu cảnh sát tới hỏi, thì nói không biết, sợ gì chứ?”
Hai ba con nhà này, về việc xử lý vấn đề hoàn toàn bất đồng quan điểm.
Thạch Khoan càng để ý cẩn thận cầu toàn bao nhiêu, nếu không rơi vào thế đường cùng tắc lối tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi giết người; nhưng Thạch Văn Bỉnh lại không cho là đúng, muốn làm thì cứ làm, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Lấy hết nội tạng, đem trị bệnh cho mấy khách hàng lớn, sau đó cầm tiền chạy ra nước ngoài chẳng phải sẽ ổn thỏa hết sao?
Hai ba con cãi nhau túi bụi.
Trán Trịnh Bác Dương đổ đầy mồ hôi lạnh, nói anh ta không sợ chết là giả, hiện tại anh ta kiên quyết đứng về phía Thạch Khoan, ngàn vạn lần cầu ông ta đừng nghe theo tên đầu đất Thạch Văn Bỉnh kia, một đao thọc chết người rồi coi như không có gì xảy ra.
Hai ba con nhà họ Thạch giằng co không hồi kết.
Cuối cùng, Thạch Văn Bỉnh không chịu được nổi cáu, mắng thẳng mặt ông ta: “Ba, ba sống hèn nhát như vậy, thảo nào năm đó mẹ con coi thường ba, chạy theo người giàu có tới kinh đô!”
Những lời này thật sự đã chọc trúng ống phổi của Thạch Khoan.
Thạch Khoan làm việc gì cũng do dự đắn đo, lề mà lề mề, năm đó cũng vì lý do này mà ông ta bị vợ khinh bỉ các kiểu, cuối cùng vợ ông ta tức giận bỏ trốn theo một người giàu có tới kinh đô, bỏ lại chồng và con trai, vứt bỏ gia đình.
Đây cũng là vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ lành trong lòng Thạch Khoan.

“Cái loại láo lếu!”
“Loại con vong ân bội nghĩa!”
“Đại nghịch bất đạo!”
Thạch Khoan cảm thấy khó thở, mở miệng mắng được ba tiếng, đồng thời thẳng tay tát cho Thạch Văn Bỉnh ba cái bạt tai, khiến miệng anh ta chảy máu.
Hiện trường lập tức trở nên yên lặng đến lạ.
Thạch Văn Bỉnh ôm mặt, trừng mắt nhìn Thạch Khoan.
Hai tên vệ sĩ túm chặt Trịnh Bác Dương cúi đầu không dám tiếp lời, dẫu sao cũng là việc nhà người ta, họ không tiện nói thêm bất cứ gì.

Trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, Thạch Khoan ngồi xuống ghế, nói với giọng điệu như bị rút cạn sức lực: “Được, được, vậy ba sẽ kiên cường một lần cho con xem xem.”
Ông ta vung tay lên nói: “Xử Trịnh Bác Dương.”
Thạch Văn Bỉnh vui vẻ: “Thế này mới đúng chứ, ba, ba làm vậy mới đáng mặt đàn ông!”
Trịnh Bác Dương đứng đối diện sợ hãi không thôi, cuối cùng thì Thạch Khoan này vẫn không qua nổi con trai mình, xem ra anh ta sắp phải bỏ mạng tại đây rồi.
Anh ta liều mạng phản kháng.
Nhưng một sinh viên yếu ớt như anh ta sao có thể là đối thủ của hai tay vệ sĩ dáng người cao to cường tráng kia chứ?
Hai tay vệ sĩ tuân lệnh, sau đó, một người giữ Trịnh Bác Dương, một người khác dùng cánh tay thô chắc khỏe mạnh kẹp lấy cổ anh ta, dùng sức siết, giống hệt một con mãng xà đang cuốn quanh một con vật nhỏ nào đó, muốn dùng cách thức này để khiến anh ta hít thở không thông, từ từ lấy mạng anh ta.
Cách chết này có thể bảo vệ các cơ quan nội tạng trong cơ thể không bị tổn thương, và cũng là phương thức giết người mà họ dùng nhiều nhất.
Lúc đầu Trịnh Bác Dương còn phản kháng, nhưng dần dần anh ta cảm giác hô hấp mình trở nên khó khăn, yết hầu cũng sắp vỡ vụn đến nơi.
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
“Tôi… Phải chết… Thế này sao…”
Ngay lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, những tiếng bước chân dồn dập bỗng truyền đến, một vài người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cất bước đi tới.
Người cầm đầu, đương nhiên là đội trưởng đội cảnh sát-Tạ Mạnh trí.
“Làm gì vậy?” Tạ Mạnh Trí hô to một tiếng.
Tay vệ sĩ kia thấy rõ có điềm không ổn, lập tức buông lỏng tay ra, sau đó đẩy Trịnh Bác Dương sang một bên.
Ngay lập tức, vài tên cảnh sát đi tới đỡ Trịnh Bác Dương, tiến hành kiểm tra anh ta, phát hiện chỉ là tạm thời thiếu oxy, nên đầu óc có chút mơ hồ, tuy nhiên không có gì nguy hiểm tới tính mạng cả.
Tạ Mạnh Trí chỉ vào tên vệ sĩ, quát: “Các người định giết người đấy à?”
Tên vệ sĩ kia sốt sắng, vội ném nồi cho Thạch Khoan: “Đây đều là do ông Thạch làm, chúng tôi chỉ làm theo những gì ông ấy bảo mà thôi.”
Hả?
Có chuyện này nữa sao?
Tạ Mạnh Trí đi vào văn phòng, nhìn chằm chằm Thạch Khoan, mở miệng hỏi: “Thạch Khoan, có chuyện gì thế này? Tại sao ông lại cho thuộc hạ giết Trịnh Bác Dương?”
Thạch Khoan híp mắt lại.
Mặc dù thời khắc này đã tới, nhưng ông ta vẫn còn khá tỉnh táo.
Một khi tội danh “giết hại Trịnh Bác Dương” được chứng thực, tuy là Trịnh Bác Dương không chết, nhưng chắc chắn ông ta vẫn sẽ bị liệt vào tội cố ý giết người nhưng không thành, và sẽ phải ngồi tù vài năm.
Vậy nên ông ta quyết không để tội danh này được gắn lên người mình.

Vì thế, Thạch Khoan lập tức làm vẻ mặt bất lực, nói với giọng điệu vô cùng oan ức: “Đồng chí cảnh sát à, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi mới là người bị hại.”
Ông ta mới là người bị hại sao?
Tạ Mạnh Trí dở khóc dở cười, hỏi: “Tại sao lại nói ông là người bị hại? Rõ ràng là thuộc hạ của ông đang cố tình mưu sát Trịnh Bác Dương!”
Thạch Khoan lại nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu nghe tôi nói đã, tình huống là thế này.

Mẹ của cậu Trịnh Bác Dương này bị bệnh, tôi có lòng tốt kê cho cậu ta toa thuốc, kêu cậu ta quay về cứu mẹ mình đi, kết quả mọi chuyện diễn ra không được thuận lợi, mẹ cậu ta vẫn trong tình trạng bệnh nặng sắp chết.”
“Đồng chí cảnh sát, cậu biết đấy, trên đời này làm gì có loại thuốc nào trị được bách bệnh? Cũng làm gì có loại thuốc nào uống một lần là khỏi bệnh? Bệnh của mẹ cậu ta thật sự rất nặng, dù có không trị khỏi được, thì cũng không thể đổ hết tội danh quái đản lên đầu tôi chứ?”
“Kết quả Trịnh Bác Dương tới đây càn quấy đủ trò, nói là tôi làm hại mẹ cậu ta.

Có trời đất chứng giám, mẹ cậu ta vốn dĩ sẽ chết, tôi làm gì được?”
“Vậy mà cậu ta lại tới đây làm loạn, thậm chí còn muốn ra tay đánh tôi.

Tôi cũng hết cách, nên chỉ có thể gọi vệ sĩ tới đưa cậu ta đi, kết quả cậu ta nổi nóng, chẳng những không chịu đi còn vung tay đánh nhau.”
“Mà vệ sĩ của tôi trong tình thế cấp bách, đành sử dụng một số thủ đoạn quá kích để khắc chế cậu ta.”
“Còn nữa, chúng tôi mới là người bị hại, chúng tôi chỉ là đang có những hành động tự vệ đúng với pháp lý mà thôi, chỉ có điều là ra tay có hơi nặng quá.

Nhưng Trịnh Bác Dương cứ đòi đánh đòi giết, chúng tôi cũng nóng, nên ra tay nặng một chút cũng không phải điều gì khó hiểu, đúng không?”
Quả là nhanh mồm dẻo miệng!
Trên đời này, e là không ai giảo biện giỏi hơn được Thạch Khoan rồi?
Chỉ một lời nói có thể biến đen thành trắng, chỉ một lời nói có thể biến hành vi phạm tội thành hành vi tự vệ hợp pháp, ha ha, hôm nay Tạ Mạnh Trí có thể mở mang tầm mắt rồi.
Giờ phút này Trịnh Bác Dương còn đang mơ hồ, yết hầu lại khó chịu đến cực điểm, có muốn giảo biện cũng không thể thốt nên lời, chỉ có thể đứng nghe lời từ một phía Thạch Khoan.
Về vấn đề này, tạm thời là không động tới Thạch Khoan.
“Thôi được!”
Tạ Mạnh Trí xua xua tay, mở miệng: “Chuyện này dừng ở đây, Thạch Khoan, tôi tới tìm ông hôm nay là vì có chuyện khác.”.


Bình luận

Truyện đang đọc