CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Ngồi trong xe, Giang Sách mỉm cười nhìn cô vợ Đinh Mộng Nghiên, cố ý hỏi: “Dáng vẻ vừa nãy của em trông hút mắt thật đấy, trong lòng đang vui muốn chết rồi đúng không?”
Đinh Mộng Nghiên giả bộ không bận tâm lắm: “Em không giống anh, lấy chuyện trả đũa người khác ra làm niềm vui.”
“Ồ, phải vậy không?”
“Đương nhiên!”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên thực tế trong lòng Đinh Mộng Nghiên nhảy nhót đến điên rồi.
Mặc dù như vậy thì quả thật là một con người vô đạo đức, vui mừng trên nỗi đau của người khác, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hác Chí Mai này đáng bị như vậy.
“Ngồi cho chắc vào, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”
Giang Sách đạp chân ga, chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Mặc dù hôm nay không mua được món trang sức nào, nhưng Đinh Mộng Nghiên lại thu được một thứ còn đáng giá hơn cả trang sức.
Về đến nhà.
Hai vợ chồng già Đinh Khải Sơn và Tô Cầm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn đầy ắp.
Bọn họ cho rằng Đinh Mộng Nghiên sẽ mua một vài bộ trang sức đắt tiền về, vì để khiến con gái vui vẻ, hai vợ chồng già họ đã đặc biệt làm một bàn đồ ăn đầy ắp để ăn mừng cho cô.
Kết quả thứ họ thấy lại là Đinh Mộng Nghiên quay về với hai bàn tay trống trơn, mà trên tay Giang Sách cũng tương tự, chẳng có gì cả.
Đinh Khải Sơn cau mày hỏi: “Mộng Nghiên à, sao con lại về tay không thế này? Là tại Giang Sách ngại đồ đắt tiền quá, nên không mua cho con sao?”
Tô Cầm đi tới xoa xoa tay, mở miệng: “Mẹ nói này Sách Nhi, chuyện này là con không đúng rồi.

Trước đây con không có tiền thì thôi cũng được, nhưng giờ mỗi tháng con thu lợi nhiều như vậy, cũng nên bù đắp cho Mộng Nghiên nhà chúng ta cái gì giá trị chút đi chứ.

Rõ ràng nói dẫn con bé đi mua trang sức, sao giờ lại quay về tay không thế này?”
Giang Sách làm vẻ mặt vô tội.
Đinh Mộng Nghiên giải vây thay anh: “Ba, mẹ, chuyện này không thể trách Giang Sách được, là tự con không muốn mua thôi.”
Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: “Vớ vẩn, trên đời làm gì có người phụ nữ nào là không thích trang sức chứ? Con đừng ra mặt nói đỡ cho nó nữa.

Đúng là bản tính đàn ông, có tiền cái là trở thành một con người đồi bại.


Mộng Nghiên, mấy năm trước con chịu khổ chịu cực nhiều như vậy, bây giờ con có quyền được tiêu xài, không cần phải tiết kiệm hộ nó.”
Đinh Mộng Nghiên cười cười, kéo một chiếc ghế dựa ra rồi ngồi xuống, mở miệng: “Mặc dù Giang Sách không tặng con mấy món trang sức châu báu đắt tiền, nhưng anh ấy lại tặng con một món quà còn đáng giá hơn nữa kìa!”
“Ồ?”
Đinh Khải Sơn và Tô Cầm đồng thanh hỏi: “Món quà gì vậy?”
Đinh Mộng Nghiên đặt bản hợp đồng vừa mới ký lên trên bàn, vỗ vỗ vào nó với vẻ mặt cực kỳ đắc ý: “Anh ấy đã tìm giúp con một công việc phù hợp.”
Công việc?
Đinh Khải Sơn lại càng không vui.
Ông hỏi với vẻ mặt rất không cao hứng: “Giang Sách, bây giờ mỗi tháng con cũng kiếm được không ít tiền, hà tất gì phải bắt Mộng Nghiên ra ngoài đi làm? Con không thể để con bé ở nhà nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho việc sinh con được hay sao?”
Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Ba, con là cái loại chỉ biết ăn cơm không biết làm việc hay sao chứ?”
Ba con lại bắt đầu.
Tô Cầm bước tới cầm bản hợp đồng lên xem: “Có công việc cũng tốt, phụ nữ cũng cần phải độc lập tài chính, không thể cái gì cũng dựa vào người đàn ông được.

Ví dụ như mẹ đây, bị ba con quản cả đời, một chút tự do cũng chẳng có.”
Đinh Khải Sơn trợn trắng mắt liếc nhìn bà một cái: “Ha, phụ nữ mấy người khua môi múa mép đúng là miễn chê đấy, thế nào là anh không cho em tự do? Em nói…”
Ông vừa định mở miệng lải nhải thêm vài câu với Tô Cầm, kết quả vừa nhìn đã thấy Tô Cầm giống như bị trúng gió, cả người run lẩy bẩy, hai mắt trừng to hết cỡ.
Trông chẳng khác gì là bà nhìn thấy quỷ.
“Này bạn già của tôi ơi, bà bị làm sao nữa vậy?”
Đinh Khải Sơn sợ tới mức ba chân ban cẳng chạy tới đỡ Tô Cầm, Tô Cầm cố gắng quay đầu lại nhìn, cầm bản hợp đồng trong tay rồi đưa cho Đinh Khải Sơn.
“Ông à, ông nhìn công việc này đi.”
“Công việc? Công việc có vấn đề gì sao?”
Đinh Khải Sơn nhận lấy bản hợp đồng rồi xem qua một lượt, phản ứng của ông chỉ có hơn chứ không kém Tô Cầm.
Ông hoảng sợ nhìn Đinh Mộng Nghiên, hỏi với vẻ mặt không thể tin được: “Mộng Nghiên à, bây giờ con là tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh thật sao?”
Đinh Mộng Nghiên mỉm cười không nói lời nào.
“Thật không thể tin được, nhà chúng ta lại có một nhân vật lớn thế này!” Đinh Khải Sơn nhìn kỹ bản hợp đồng, xác nhận lại lần nữa, trong lòng vẫn cảm thấy khó mà tin được.

Vốn tưởng rằng Giang Sách lên làm vị trí Giám đốc thu mua đã là lợi hại lắm rồi, nhưng thật không ngờ con gái mình còn có bản lĩnh lớn hơn nữa.
Vậy thì sau này cả gia đình sẽ không phải lo về việc cơm ăn áo mặc.
Đinh Khải Sơn muốn từ chức ngay lập tức, xem ra cả đời này ông sẽ không còn phải lo về vấn đề không đủ tiền tiêu nữa rồi!
Đinh Mộng Nghiên nói: “Công việc mới này của con là do Giang Sách mang tới, ba, mẹ, hai người còn có ý kiến gì nữa không?”
“Không có, tuyệt đối không có!”
Đinh Khải Sơn nào dám có ý kiến quái gì nữa chứ?
Vừa rồi ông còn tưởng rằng Giang Sách đã tìm cho Đinh Mộng Nghiên một công việc tầm thường, cho nên mới dám lớn tiếng đưa ra ý kiến như vậy; giờ biết Đinh Mộng Nghiên trở thành tổng giám đốc một công ty lớn, ông vui mừng còn chẳng hết, làm gì rảnh hơi đâu mà bày đặt ý kiến ý cò?
Không những không có ý kiến, Đinh Khải Sơn còn vui mừng hỏi: “Con rể cưng của ba, con còn thiếu người không? Con cũng sắp xếp cho ba một công việc đi.

Con yên tâm, ba không cần làm tổng giám đốc đâu, cho ba cái chứ phó tổng, hay vp a gì đấy cũng được.”
Giang Sách gãi gãi đầu, chuyện này có hơi khó.
Tô Cầm trợn trắng mắt liếc Đinh Khải Sơn một cái, nói: “Sách Nhi, con đừng nghe ba con nói hươu nói vượn, một lão già như ông ấy thì có thể làm được gì chứ?”
“Ha, bà vợ già xấu xa của tôi, sao có thể bôi nhọ tôi như thế?”
Cả gia đình ngồi trên bàn ăn ồn áo nhốn nháo đủ thể loại chuyện, cùng tận hưởng bữa ăn thịnh soạn.
Mặc dù hôm nay Đinh Mộng Nghiên không mua được món trang sức đắt giá nào, nhưng nó cũng không còn quan trọng nữa rồi, thân là tổng giám đốc, sau này cô muốn mua món trang sức châu báu nào mà chẳng được?
Bữa cơm này, coi như là chúc mừng Đinh Mộng Nghiên thăng chức!
......
Cùng thời gian.
Sử Chính Cương – một trong ba nhà cung cấp lớn nhất đang ngồi ngay ngắn trong văn phòng để làm công việc đếm tiền, nhìn một xấp tiền giấy mới tinh thơm tho bày ra trước mắt, Sử Chính Cương vui mừng đến nỗi cười không khép được miệng.
Ông ta vừa cười tủm tỉm vừa lẩm bẩm: “Tám trăm triệu ơi tám trăm triệu, Reeves đúng là ân nhân cứu mạng của mình, rất có tinh thần cống hiến.”
“Lần này xem như tôi trúng số rồi, xài bao nhiêu cũng không hết.”
Mới vừa nãy thôi Sử Chính Cương còn ảo tưởng làm thế nào để mở rộng quy mô, mở rộng con đường cung cấp hàng hóa, trở thành nhà cung cấp hàng hóa hàng đầu ở khu Giang Nam, đánh bại tất thảy những nhà cung cấp hàng hóa khác.
Đợi đến khi ông ta trở thành nhà cung cấp hàng hóa hàng đầu trong giới, vậy thì khi đó ông ta muốn làm gì mà chẳng được?

Đến lúc đó ông ta sẽ một bên cá kiếm từ nguyên thạch, một bên cá kiếm từ châu báu, được lợi cả đôi đường, lời to.
Càng nghĩ càng mừng, giờ phút này Sử Chính Cương chỉ hận nỗi không thể ra nhảy một điệu.
Đúng vào lúc này, tiếng đập cửa vang dội bất ngờ truyền đến, Sử Chính Cương vội vàng cất tiền vào ngăn kéo: “Mời vào.”
Cửa đẩy ra.
Dương Thành – tổng giám đốc bộ phận tiếp thị cầm một xấp tài liệu thật dày bước tới.
“Ông chủ.”
“Ừ, Tiểu Dương, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Dương Thành nói với vẻ mặt có phần khó coi: “Hai ngày nay công ty đã xảy ra một số chuyện, tôi cảm thấy cần phải báo cáo cẩn thận với ngài một chút.”
Sử Chính Cương vừa nghe đã cau mày, công ty vừa mới kiếm được tám trăm triệu, vui còn không hết, vận may như vậy thì có chuyện quỷ gì xảy ra được chứ?”
“Nói.”
Đầu tiên, Dương Thành mở một tập tài liệu ra rồi đặt trên mặt bàn trước mặt Sử Chính Cương: “Ông chủ, ông thử xem qua đi.”
Sử Chính Cương cầm lên rồi nhìn lướt qua.
“Hả? Tại sao toàn bộ mấy công ty châu báu này lại bất ngờ đổi ý như vậy?”
Dương Thành gật gật đầu: “Đúng vậy, mấy công ty châu báu ban đầu vốn đã đồng ý ký hợp đồng mua bán nguyên thạch với chúng ta, tất cả đều đổi ý không ký nữa.

Không chỉ có thế, những người vốn có ý định hợp tác với chúng ta, dạo gần đây họ cũng thi nhau cắt đứt liên lạc với công ty mình.”
“Ngay cả những công ty cũ đã hợp tác với chúng ta nhiều năm, gần đây họ cũng bắt đầu vạch rõ ranh giới với chúng ta.”
Tại sao lại như vậy?
Sử Chính Cương mở miệng dò hỏi: “Có phải là bị hai công ty kia cướp khách hàng không?”
Loại chuyện này thi thoảng vẫn hay xảy ra.
Dương Thành lắc lắc đầu: “Không phải, tôi đã âm thầm theo dõi, và hai nhà cung cấp kia cũng rơi vào tình trạng tương tự như chúng ta, tình hình hiện tại của bọn họ cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy đâu.”
Điều này đúng là hơi kỳ quái.
Nếu không phải vì hai công ty kia tranh khách hàng, vậy thì tại sao những khách hàng vốn đang thương lượng tốt lại bất ngờ đổi ý như vậy? Thậm chí còn không thèm nói rõ lý do.
Lúc này, Dương Thành cắn cắn môi, cực kỳ khó khăn nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy có thể là người kia đang giở trò.”
“Người kia? Ai?”
“Giang Sách.”
“Giang Sách? Tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Ông chủ, dựa theo những gì tôi điều tra được, Giang Sách có liên hệ mật thiết với những công ty châu báu này, mặc dù không có chứng cứ xác thực chứng minh chuyện này do Giang Sách đứng sau giở trò, nhưng căn cứ vào hành động của Giang Sách, rất có thể khách hàng của chúng ta đã bị anh ta cướp mất!”
“Ồ?”

Sử Chính Cương ngả người ra sau, hơi hơi nhíu mày.
Ông ta nhớ tới một chuyện khác, đó là lúc đấy anh có tới đây yêu cầu ông ta không được hợp tác với Reeves, nhưng ông ta chẳng những không đồng ý, thậm chí còn chửi Giang Sách một trận.
Khung cảnh lúc đó ầm ĩ đến khó coi.
Ông ta còn nhớ rõ, khi ấy Giang Sách đã ném lại một câu: Sớm muộn gì cũng có ngày ông phải hối hận.
Sau đó lại biết rằng, Giang Sách chỉ đang cố tình diễn kịch, đào sẵn hố để Reeves mắc mưu rồi nhảy vào, và trời xui đất khiến thế nào Sử Chính Cương lại là người khiến kế hoạch của Giang Sách thành công.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng chính vì chuyện này, mà Sử Chính Cương và Giang Sách đã cạch mặt nhau.
Giang Sách tìm người đối phó ông ta đương nhiên cũng không phải chuyện gì lạ.
Sử Chính Cương cười khẩy một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Ông đây mới vừa kiếm được tám trăm triệu, thừa vốn chi tiêu rồi.

Cái loại rác rưởi như Giang Sách mà cũng đòi đấu với tôi sao? Ha ha, tôi lại rất muốn xem, cậu ta sẽ lấy cái gì để đâu với tôi! Không có hàng hóa ông đây cung cấp, để tôi xem công ty châu báu của cậu ta sẽ mua nguyên thạch từ đâu.”
Dứt lời, ông ta lại quay sang dặn dò Dương Thành: “Tiểu Dương này, cậu hãy giúp tôi chuyển lời với hai nhà cung cấp còn lại, ba nhà chúng ta có chung kẻ địch, cùng nhau hợp sức đùa chết Giang Sách đi!”
Dương Thành gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Dương Thành rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại, Sử Chính Cương gõ nhẹ lên bàn.
“Giang Sách ơi Giang Sách, cậu tưởng rằng liên minh với các công ty châu báu lớn nhỏ khác, là có thể chống đối không mua sản phẩm của bọn tôi sao?”
“Ha, đúng là ngu xuẩn!”
“Chín mươi lăm phần trăm hàng hóa của toàn bộ khu Giang Nam này, đều nằm trong tay chúng tôi đấy.”
“Không nhập hàng từ ba nhà cung cấp chúng tôi, các người còn có thể nhập hàng từ đâu được chứ? Tập đoàn lớn như Châu báu Hằng Tinh thì có thể còn trụ được, nhưng những công ty khác có thể cầm cự được bao lâu đây? Có lẽ một tuần sau lại đến khóc lóc cầu xin tôi cũng nên!”
“Đấu với tôi, là cậu đang tự tìm đường chết rồi.”
Dưới cách nhìn nhận của Sử Chính Cương, chẳng có lý do nào có thể khiến ông ta bại trong trận này.
Dù sao thì tám trăm triệu cũng đủ để ông ta chống đỡ trong một khoảng thời gian dài, không sinh lời cũng không quan trọng; mà còn nữa, hàng hóa nằm trong tay ông ta, những công ty châu báu đó chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của ông ta.
Định liên minh để chống lại nhà cung cấp hàng hóa?
Si tâm vọng tưởng.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, Sử Chính Cương căn bản là không thèm để tâm đến Giang Sách.
Ông ta tự ước tính thời gian: Bảy ngày.
Nhiều nhất là bảy ngày, những công ty châu báu nhỏ đó nhất định sẽ quay lại cầu xin ông ta, hợp lực với ông ta, đến lúc đó mọi người sẽ cùng liên minh chống lại Giang Sách, Châu báu Hằng Tinh.
“Giang Sách, cậu đã chọc giận ông đây rồi.”
“Bây giờ cậu có cầu xin tôi cũng muộn, hừ hừ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc