CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Giang Sách dùng tốc độ cực hạn vượt quá giới hạn của con người để nghiêng thân, né tránh công kích của con chó pit bull.
Sau đó anh lấy dao găm, vào lúc con pitbull nhào đến, một tay anh giữ nó ở trên mặt đất, tay còn lại cầm dao găm trực tiếp đâm thẳng vào cổ nó.
Nháy mắt, con chó đã chết.
Con thứ hai đánh lén từ phía sau, sau lưng Giang Sách giống như mọc mắt, cũng không quay đầu lại mà vung một dao, khiến con pitbull sau lưng chết lăn quay trên đất, bụng bị rạch một vết lớn.
Máu tươi giàn giụa.
Chó cũng có linh tính, cũng biết sợ, sau khi nhìn thấy hai đồng bọn chết thảm, ba con pit bull còn lại quay đầu bỏ chạy, không hề do dự một giây nào.
Giang Sách đứng lên, cất dao găm về vị trí cũ.
Bốp, bốp, bốp, tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo jacket đi ra từ sau kho chứa hàng, vừa đi vừa vỗ tay, giống như đang tán thưởng màn biểu hiện phấn khích vừa rồi của Giang Sách.
Cùng lúc đó, ở bốn phương tám hướng cũng có người lục tục đi tới, tổng cộng có hơn hai mươi người.
Ai nấy trông đều không hề lương thiện.
Đương nhiên, người lương thiện thì tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện bắt cóc này.
Người đàn ông mặc áo Jacket đi tới nói: "Bản lĩnh của cậu không tệ, đáng tán thưởng.

Vốn dĩ tôi định để cho năm con chó cắn chết cậu, sau đó cầm tiền rời đi, nhưng cậu có bản lĩnh xuất sắc nên có được cơ hội sống sót."
"Xin tự giới thiệu nhé, tôi tên là Phương Phiến Tam, tôi nhìn trúng cậu rồi."
"Thế nào, có hứng thú làm đàn em của tôi, gọi tôi một tiếng “anh ba” không?"

Lại thêm một người muốn nhận Giang Sách làm đàn em.
Cũng không có gì lạ, người lăn lộn trong giới này, chỉ cần được chứng kiến bản lĩnh của Giang Sách thì không có ai mà không bị thực lực siêu mạnh của Giang Sách thu hút, có thể thu phục được một đàn em bậc này, là giấc mộng của mỗi người làm đại ca.
Có điều, bọn họ nào có tư cách bắt Chiến thần Tu La gọi đại ca chứ?
Giang Sách đẩy va li về phía trước, lạnh nhạt nói: "Tôi không đến để kết bè kết phái, tôi tới để cứu người.

Tân Tử Dân bị mấy người bắt cóc đúng không? Tiền ở trong này, giao người cho tôi."
Người này lại dám trực tiếp từ chối ‘ý tốt’ của Phương Phiến Tam.
Anh ta có chút khó chịu.
Một tên đàn em hung dữ nói: "Này, thằng ranh kia, đừng tưởng cho mày chút mặt mũi thì mày lên mặt nhé.

Anh ba của bọn tao nhìn trúng mày là phúc của mày, bao nhiêu người cầu anh ba của bọn tao nhận còn không được.

Mày có cơ hội lại còn không nắm cho chắc?"
"Nói cho mày biết, đi theo anh ba của bọn tao, sau này muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, tiền tài cả đống, phụ nữ vô số, hưởng thụ ngày lành bất tận!"
Nghe ra quả thật không tệ.
Nhưng mà, Giang Sách lại chẳng hề ngó ngàng tới, không nói một lời vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Phương Phiến Tam.
"Ha, thằng ranh mày điếc à? Tao thấy mày là..."
Phương Phiến Tam ngăn cản tên đàn em tiếp tục nói chuyện.
Anh ta chăm chú nhìn va li trên tay Giang Sách: “Cậu đã không muốn, vậy cứ quyết định thế đi, tôi cũng không phải người thích ép buộc kẻ khác.

Dựa theo ước định, chúng ta giao dịch đi."
Phương Phiến Tam chỉ cái va li: “Bên trong kia đủ năm trăm vạn tiền mặt chứ? Mở ra tôi xem thử xem."
Giang Sách giữ cái nút, mở va li ra, bên trong lộ ra từng xấp tiền mặt mới tinh, đầy một va li, năm trăm vạn, thật sự có năm trăm vạn!
Phương Phiến Tam cực kỳ hài lòng gật đầu.
Giang Sách đóng cái va li lại: “Người tôi muốn đâu?"
Phương Phiến Tam vỗ tay.
Lập tức, có một tên đàn em áp giải một ông già đi ra, đúng là Tân Tử Dân bị bắt cóc! Hai tay ông ấy bị bắt chéo sau lưng, bị dây thừng thô to trói chặt lấy.
Toàn thân bẩn thỉu không thôi, trên trán còn có vết máu bầm.
Nhìn là biết mấy ngày qua bị hành hạ dữ lắm, thậm chí còn có thể bị ngược đãi.
Giang Sách rất giận dữ, nhưng vì muốn cứu Tân Tử Dân trước nên anh nhất định phải nhẫn nại.

Phương Phiến Tam ném cho tên đàn em một ánh mắt nhắc nhở.
Tên đàn em kia đạp một cước vào sau lưng Tân Tử Dân, khiến Tân Tử Dân loạng choạng đi về phía trước: “Lão già kia, ông có thể cút được rồi."
Tân Tử Dân nước mắt nước mũi giàn giụa sụt sịt đi về phía Giang Sách.
Giang Sách trực tiếp dùng dao găm cắt đứt dây thừng cho ông, sau đó lấy ra khăn tay cho Tân Tử Dân lau sạch sẽ vết bẩn trên mặt.
"Giang Sách, bác xin lỗi, làm hại cháu bị cuốn vào chuyện này." Giọng Tân Tử Dân cực kỳ suy yếu, có lòng mà không có sức.
"Việc này trở về rồi hãy nói."
Trước mắt chuyện quan trọng nhất là bảo vệ Tân Tử Dân an toàn, tuy Giang Sách cũng rất muốn lập tức ra tay dạy dỗ đối phương một trận, nhưng suy xét đến chuyện làm như vậy có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm cho Tân Tử Dân, anh vẫn nhẫn nại.
Quan trọng nhất vẫn là bảo vệ Tân Tử Dân.
Chuyện báo thù thì chờ sau này có thể tính.
"Tiền bạc, để ở đây."
Giang Sách ném va li xuống, đỡ Tân Tử Dân đi ra ngoài, lúc chuẩn bị rời khỏi hiện trường, đàn em của Phương Phiến Tam lập tức tiến lên kéo cái va li về.
Vốn dĩ chuyện có thể kết thúc tại đây.
Nhưng kẻ ác làm sao có thể nói chuyện danh dự?
Lập tức có một đám người xông tới, bao vây Giang Sách và Tân Tử Dân vào giữa, mỗi người đều âm thầm rút dao găm ra, trông không hề có ý tốt.
Máu trong người Tân Tử Dân lạnh cả đi, xem tư thế đây là muốn giết con tin đây mà!
Giang Sách nhíu mày, liếc nhìn Phương Phiến Tam cách đó không xa, hỏi: "Tiền bạc đã giao cho anh, có nhất thiết phải làm như vậy không?"
Phương Phiến Tam nở nụ cười.
"Cậu giao tiền, tôi thả người, đây không phải là giao dịch của chúng ta sao?"
"Cậu giao tiền cho tôi, không phải tôi cũng đã thả người cho cậu sao? Mọi người không ai thiếu nợ ai, còn về chuyện sau đó thì không nằm trong giao dịch rồi."
Giang Sách lạnh lùng nói: "Ý của anh là, hiện tại người của anh bao vây chúng tôi, là muốn chúng ta thực hiện giao dịch khác?"
"Thông minh!"
Phương Phiến Tam nói: "Cảnh cáo trước, vốn dĩ tôi không định cho cậu cơ hội, chỉ định cầm tiền rồi giải quyết hai người là xong."

"Nhưng con người của tôi thật sự rất quý người tài."
"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu đồng ý gọi tôi một tiếng anh ba, sau này theo tôi lăn lộn.

Tôi đây chẳng những tha mạng cho cậu mà mạng của lão già kia tôi cũng không cần."
"Nếu cậu cứ khăng khăng không chịu, vậy thì ngại quá, kết quả thế nào không phải chuyện mà tôi có thể khống chế."
Hôm nay, Giang Sách chỉ có hai con đường để đi, hoặc là làm đàn em của Phương Phiến Tam, hoặc là chết.
Hiện trường có hơn hai mươi người, mỗi người đều cầm dao găm trong tay, nếu theo logic của người bình thường thì Giang Sách và Tân Tử Dân không thể trốn được.
Phương Phiến Tam thong thả lấy ra một quả táo, cắn một miếng.
Vừa ăn vừa chờ.
Anh ta tin, chỉ cần là người bình thường, nhất định sẽ lựa chọn đầu hàng làm đàn em của anh ta.
Dù sao so với hai mạng người thì thể diện gì đó không đáng để nhắc tới mà?
Tân Tử Dân cũng cực kỳ bất đắc dĩ, ông ấy không muốn chết, nhưng cũng không muốn Giang Sách vì mình mà đi nhận một đám khốn nạn làm đại ca.
"Giang Sách, bác xin lỗi, đều tại bác hại cháu."
Cảm giác áy náy vô tận trào lên trong lòng Tân Tử Dân.
Giang Sách thở dài, thì thào lẩm bẩm: "Cháu vốn không muốn ra tay ngay bây giờ, ài..."
Trong lúc nói, anh giơ tay lên, vỗ một cái ở trước mặt mọi người..


Bình luận

Truyện đang đọc