CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Nhìn thấy vợ khóc như vậy, trái tim La Phong như quặn thắt, anh ấy muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào.
Lúc này Kevin Diêm mới lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình.
Anh ta ho khan và cố ý nói: "Thật ra, có cách để các người trả lại tiền."
Dương Quân Như ngẩng đầu lên và lau nước mắt trên khóe mắt.
"Cách gì?"
Kevin Diêm cười hắc hắc: "Tôi sẽ không đi vòng vo và nói thẳng.

Ông Chu Doãn Cường, chủ tịch Bất động sản Vinh Quang của chúng tôi, luôn yêu quý cô.

Dương Quân Như, chỉ cần cô phục vụ chủ tịch Chu của chúng tôi, tôi tin rằng với nhân phẩm của chủ tịch, số tiền 600 vạn này có thể miễn trừ đấy.”
Vớ vẩn!
Không biết xấu hổ!
La Phong tức giận đập mạnh vào tấm ván giường và hét lên: "Kevin Diêm, tên khốn, cút khỏi đây!"
Kevin Diêm lắc đầu: "La Phong, anh phải thay đổi tính khí của mình đi.

Tôi đưa ra cách tốt cho các người, sao anh lại không phân biệt tốt xấu thế?”
Quay người lại nhìn Dương Quân Như: "Thế nào? Nghĩ kỹ đi.


Đi cùng chủ tịch Chu mấy ngày, không mất một miếng thịt, 600 vạn có thể được miễn, trên đời làm gì có món hời như thế chứ?"
Dương Quân Như cắn môi, mặt đỏ bừng, vừa lo lắng, vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa bất lực.
Từ chối?
Một khi từ chối thì không có cơ hội trả hết món nợ 600 vạn.
Nhưng nếu không từ chối, chẳng khác nào dùng chính cơ thể mình để...
Nghĩ đến điều này, Dương Quân Như càng khóc, càng buồn hơn, chuyện này xảy ra, người phụ nữ càng cô đơn và bơ vơ, trong mắt Chu Doãn Cường, cô ấy chỉ là một món hàng có thể cướp được.
"Đồ khốn!"
Đinh Mộng Nghiên không xem được nữa, vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến cô, cô chỉ đứng từ một bên quan sát, nhưng càng xem, cô càng tức giận.
Cô tiến lên một bước và kéo Dương Quân Như về phía sau mình.
"Đừng khinh người quá đáng!"
"Không phải chỉ là 600 vạn thôi sao? Chúng tôi sẽ tìm cách trả lại."
Biểu cảm của Kevin Diêm thay đổi ngay lập tức.
Thực ra anh ta không muốn 600 vạn kia, mục đích lần này của anh ta là làm theo chỉ thị của Chu Doãn Cường và buộc Dương Quân Như phải phục tùng.
Cho nên…
Kevin Diêm nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Nghiên.
"Yo, giọng điệu không nhỏ đấy, cô sẽ nghĩ ra cách nào với 600 vạn hả? Cô nghĩ cách gì?"
"Cho dù mỗi ngày đi ra ngoài bán dâm, cũng sẽ không bán được nhiều như vậy đâu!"
Đột nhiên, Kevin Diêm nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Nghiên với một nụ cười xấu xa: "Chậc chậc, cũng khó nói, đối với một người đẹp như cô, giá chào bán chắc sẽ rất cao đấy, có khi làm một trận là đã gần được 600 vạn rồi.”
Những lời này là một sự công kích cá nhân đối với Đinh Mộng Nghiên.
Kevin Diêm dựa vào Chu Doãn Cường như một hậu thuẫn lớn, anh ta thường bắt nạt người khác và anh ta không biết cái gì gọi là “họa từ miệng mà ra”.
Anh ta bắt nạt người khác thì không sao, nhưng nếu bắt nạt Đinh Mộng Nghiên, thì haha.
Ngay khi anh ta định tiếp tục mỉa mai và quấy rối, một bàn tay mạnh mẽ của tát vào mặt anh ta, trước khi Kevin Diêm kịp phản ứng, toàn bộ khuôn mặt của anh ta đã trực tiếp đập vào tường!
Máu chảy ròng ròng.
Sống mũi bị gãy!
"A… đau quá…" Kevin Diêm hét lên như lợn bị giết.
"Lên cho tao, giết chết nó!"
Ỷ nhiều người, anh ta tưởng có thể dễ dàng giải quyết Giang Sách, nhưng năm sáu người đàn ông vạm vỡ vừa chạy tới, không đến ba giây đồng hồ, tất cả đều ngã xuống đất!
Toàn thân co giật và sủi bọt.
Không ai có thể nhìn rõ Giang Sách ra tay như thế nào, tất cả năm sáu người đàn ông mạnh mẽ đã bị xử lý.
Kevin Diêm sợ chết khiếp.
Muốn cầu xin tha thứ nhưng đã quá muộn, Giang Sách trực tiếp kéo anh ta vào phòng tắm.
"Anh muốn làm gì?"
"Anh có biết làm vậy là vi phạm pháp luật không?"
"Buông tôi ra, nếu không, tôi sẽ kiện anh, khiến anh tán gai bại sản!"

Giang Sách lạnh lùng nhìn anh ta.
"Miệng anh thối quá, cần phải rửa sạch."
"Tôi sẽ giúp anh rửa miệng."
Nói rồi, Giang Sách trực tiếp đẩy đầu Kevin Diêm vào bồn cầu, ấn nút bồn cầu, nước dâng lên làm ướt hết cả khuôn mặt của Kevin Diêm.
Kevin Diêm đau đớn vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng bị Giang Sách giữ chặt.
Sau một lúc, Giang Sách nhấc anh ta lên, sau đó lặp lại lần thứ hai, thứ ba.
Cứ như vậy bảy tám lần, Kevin Diêm uống một bụng nước, còn không có sức giãy dụa, liền bị Giang Sách ném vào trong phòng.
"Bây giờ thành thật được chưa?"
Kevin Diêm không ngừng ho khan, dùng quần áo lau nước toilet trên mặt, chỉ vào Giang Sách nói: "Tao sẽ nhớ kỹ món nợ này, mày chờ đó cho tao, tao sẽ kiện mày ra tòa, mày sẽ tán gia bại sản, tao muốn…"
"Miệng vẫn còn thối à?"
Giang Sách cầm cây cọ nhà vệ sinh và đâm vào miệng Kevin Diêm, cú đâm khiến miệng anh ta phình to, giống như hai chiếc xúc xích lớn đang treo trên miệng.
"Thành thật không?"
Kevin Diêm không dám nói nhảm nữa, đối mặt với quyền lực tuyệt đối, càng nói nhiều càng bị đánh.
Ngập ngừng một lúc, Kevin Diêm lấy hết can đảm và nói: "Anh đánh tôi cũng không sao, nhưng các người phải trả 600 vạn phí tổn hại danh tiếng! Đây là những gì tòa án ra lệnh, không phải tôi.

Nếu các người không làm vậy, tòa án sẽ không bỏ qua đâu."
Kevin Diêm nở một nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt.
Tuy bị đánh thậm tệ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mình có thế thượng phong.
Giang Sách có thể đánh thì sao chứ?
Có tiền không?
Không có tiền, kết quả không phải cũng giống nhau sao? Cuối cùng, còn phải nhận sự trừng phạt.
Nhưng trước khi Kevin Diêm định thần lại, Giang Sách đã lấy từ trong túi quần ra một chiếc thẻ ngân hàng màu vàng: "600 vạn đúng không? Trừ hết cho tôi đi."
"Hả?"

Kevin Diêm choáng váng.
Không phải chứ? Tên này không chỉ biết đánh, ngay cả món nợ 600 vạn cũng trả hết sạch được? Giàu có quá rồi!
"Này, là 600 vạn, không phải 60 vạn hay 6 vạn, anh có chắc mình có nhiều tiền như thế không?"
"Còn muốn nói nhiều nữa hả?"
Kevin Diêm sợ hãi tới mức mặt biến sắc, không dám nói với Giang Sách nữa, nhanh chóng lấy máy POS ra và chuyển 600 vạn từ thẻ của Giang Sách.
Với một tiếng ding, quá trình chuyển khoản đã thành công.
Giang Sách thực sự rất giàu.
Kevin Diêm hoàn toàn không có gì để nói, đánh thì không đánh lại, muốn dùng tiền buộc họ phải phục tùng, kết quả là họ rút ra một tấm thẻ, trong đó không chỉ có 600 vạn.
Người đàn ông này thật lợi hại!
Trước khi rời đi, Kevin Diêm hỏi với giọng khiêu khích: "Anh có dám nói tên của mình ra không?"
Giang Sách bật cười.
"Tên tôi là Giang Sách, một nhân viên bình thường của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng."
"Giang Sách? Tốt lắm, tao nhớ rồi, mày cứ chờ đó!"
"Hửm?"
Giang Sách thản nhiên tung một cước đá thẳng vào miệng Kevin Diêm, khiến anh ta há hốc mồm, máu cũng chảy ra.
"Aaa."
Kevin Diêm choáng váng.
Kevin Diêm vội vàng kéo thuộc hạ rời đi, không dám nói thêm lời độc ác nào trước mặt Giang Sách..


Bình luận

Truyện đang đọc