CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Một biến hoá trong chốc lát dọa mọi người chết khiếp, sao trị bệnh kiểu gì mà khiến người ta phun cả máu ra thế?
Trợ lý vội vàng ngăn lại: “Lang băm, anh dừng tay cho tôi!”
Anh ta muốn rút kim trên người Lâm Gia Vinh ra, nhưng bị Giang Sách ngăn lại, sau đó khống chế anh ta ra sàn, lấy chân đạp lên người anh ta, giữ yên một chỗ.

Mặc kệ trợ lí có phản kháng cỡ nào, cũng không thể thoát ra khỏi chân Giang Sách.

Giang Sách không hoảng hốt gì mà đỡ Lâm Gia Vinh nằm xuống, sau đó tiếp tục châm kim, mỗi kim châm xuống, lại phát hiện trên người Lâm Gia Vinh toả ra một luồng khí đen.

Cảnh tượng quỷ dị li kỳ này làm mọi người ngơ ngác.

Trong cơ thể con người sao lại có khí đen?
Thời gian dần trôi đi, khí đen thoát ra từ cơ thể Lâm Gia Vinh cũng ít lại, cơ thể bắt đầu quay lại sắc màu của sự khỏe khoắn.

Lúc này Giang Sách mới rút từng cây kim ra lại.

“Xong rồi.”
“Dùng nước sạch rửa người giúp ông ấy đi, sau đó đợi cỡ mười phút, ông ấy sẽ tự tỉnh lại.”
“Ồ, đúng rồi, tốt nhất là nấu một bát canh sâm, đợi ông ấy tỉnh rồi thì cho uống, sẽ khoẻ nhanh hơn đó.”
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không ai dám tin chuyện vừa xảy ra.

Lại còn khoẻ nhanh hơn?
Nhìn dáng vẻ của Lâm Gia Vinh khác gì đã chết đâu? Cả hơi thở cũng sắp tắt rồi kia kìa.

Trợ lí bò từ dưới đất dậy, áp tai vào sát lồng ngực ủa Lâm Gia Vinh, tim vẫn đập nhưng hơi chậm.


Anh ta thở hắt một hơi, nói: “Nếu mười phút sau ông Lâm còn không tỉnh lại thì tôi đập nát cái y quán của họ Tân các người!”
Giang Sách cười cười: “Có rảnh nói xằng nói bậy thì không bằng đi chuẩn bị một bát canh sâm đi.”
Trợ lí không nói gì, lặng lẽ đi chuẩn bị canh sâm.

Bên cạnh, Thạch Văn Bỉnh khẽ hỏi: “Ba, Giang Sách đang giở trò gì vậy?”
Thạch Khoan cười cười: “Kéo dài thời gian thôi, kéo tới lúc nào hay lúc đó, đợi mười phút sau là hiện nguyên hình ngay, ba cũng muốn xem xem tên này giả vờ giả vịt tới bao lâu.”
Thời gian mười phút nói dài không dài, chớp mắt là qua ngay.

Lâm Gia Vinh vẫn chưa tỉnh lại.

Trợ lí khẩn trương: “Thằng khốn, mày hại chết ông Lâm! Tao muốn mày nợ máu trả bằng máu!”
Nhưng vẫn chưa đợi anh ta nhào đến chỗ Giang Sách, Lâm Gia Vinh trên giường bệnh đột nhiên mở mắt, ho nhẹ một tiếng.

Âm thanh tuy nhẹ nhưng lọt vào tai mọi người lại không khác gì tiếng sấm.

Trợ lí mau chóng chạy sang đỡ Lâm Gia Vinh, vội vàng hỏi: “Ông Lâm, ông thấy thế nào?”
Lâm Gia Vinh thở một hơi thật dài: “Tôi cảm thấy… thoải mái nhiều hơn rồi.

Thậm chí cũng không đau nữa, cả người đầy sức, quan trọng là tôi không thấy lạnh nữa!”
Những lời này khiến cho cha con họ Thạch sợ bạt vía.

Thạch Khoan lập tức đi qua hỏi lại: “Ông Lâm, có thể để tôi bắt mạch thử không?”
“Được chứ.”
Thạch Khoan ngồi xuống bắt mạch cho Lâm Gia Vinh, càng nghe tiếng mạch đập càng kinh ngạc, từ mạch tượng có thể thấy rõ Lâm Gia Vinh đã khỏi bệnh!
Chuyện này…
Thạch Khoan thả tay ra, biểu cảm trên mặt cứng ngắc lại, không biết nói gì mới đúng.

Ông ta vẫn muốn xem Giang Sách trở thành trờ hề, kết quả cuối cùng mình mới là hề.

Tân Uẩn nở một nụ cười thanh thản, cô ấy không cần bắt mạch cũng biết Lâm Gia Vinh đã bình phục, nếu không thì Thạch Khoan chắc chắn sẽ không sợ hốt hoảng lên thế kia.

Bây giờ Thạch Khoan không khác gì một khúc gỗ, không nặn được một chữ nào, đủ để nói rõ y thuật của Giang Sách đã thành công.

Cô ấy khẽ đi đến bên cạnh Giang Sách: “Được đấy chứ, không hề biết y thuật của anh lại cao siêu vậy đấy.”
Giang Sách cười: “Tôi đã nói rồi, y thuật bí truyền của nhà họ Tân truyền nam không truyền nữ, cô ghen tị rồi đúng không?”
Tân Uẩn trợn ngược mắt với anh một cái, biết anh đang nói gàn rỡ.

Nhưng có thể nắm rõ “Bát quái khí châm” đến bảy tám phần trong thời gian một tháng ngắn ngủi, còn có thể dùng để chữa bệnh khó chữa, bản lĩnh này không phải người bình thường có được.

Giang Sách tuyệt đối là thiên tài y học.

Lâm Gia Vinh mặc đồ vào lại xong xuôi, hơi nghi hoặc mà hỏi: “Giang thần y, thật ra tôi không hiểu lắm tại sao tôi mắc phải chứng bệnh quái lạ này, cả việc cậu chữa bằng cách nào?”

Giang Sách nhàn nhạt nói: “Thật ra như ban đầu tôi đã nói, bệnh của ông không khó trị.

Nếu tôi không đoán nhầm thì bình thường ông Lâm rất đam mê nữ sắc nhỉ?”
Lâm Gia Vinh bối rối ho khan một tiếng, gật đầu.

“Thế thì đúng rồi.” Giang Sách đáp: “Ông xài thận quá độ, thêm trên người vốn đã có tính hàn, vậy nên mới xuất hiện những triệu chứng như vậy.

Sợ lạnh, cả người mất sức.”
“Ngoài ra thì máu trong cơ thể ông có một phần bị tắc nghẽn, nên tạo ra một lượng âm khí hỗn tạp khá lớn, một khi bị ánh sáng mặt trời kích thích thì sẽ toả ra khắp người.”
“Đây chính là lý do tại sao ông ra nắng thì sẽ nổi ban đen.”
“Tôi giúp ông thải máu tụ trong cơ thể ra, lại thanh lọc sạch sẽ âm khí, bệnh của ông tự động khỏi thôi.”
“Chẳng qua đây chỉ là tạm thời, sẽ tái phát tiếp.”
Lâm Gia Vinh sợ hãi hỏi: “Sao lại tái phát? Giang thần y, cậu phải giúp tôi trị tận gốc!”
Giang Sách cười: “Không thể trị tận gốc đâu, thận của ông đã yếu lắm rồi, ông lại bẩm sinh có tính hàn, không thể nào trị tận gốc được.

Không muốn tái phát thì biện pháp duy nhất chính là khống chế dục vọng của mình, sau này tránh tiếp xúc với phụ nữ nhiều nhất có thể.

Uống nhiều canh gà, canh sâm, cẩu kỷ tẩm bổ, nuôi dưỡng cơ thể lâu dài thì tôi tin có thể bảo trì trạng thái khoẻ mạnh trong nhiều năm nữa.”
Lâm Gia Vinh cười khổ thở dài.

Ông ta gật đầu nói: “Cảm ơn Giang thần y nhắc nhở, sau này tôi sẽ không đụng vào mấy cô gái đó nữa.”
Ông ta nhìn Giang Sách: “Giang thần y, cái mạng này là do cậu cứu về, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi.

Lâm Gia Vinh tôi trước giờ ân oán rạch ròi, có thù ắt báo có ân ắt trả.”
Nói xong, ông ta đưa một miếng ngọc bội mang phong cách cổ xưa cho Giang Sách.

“Đây là chứng nhận khách quý của thương hiệu Ferrari trong nước, có nó rồi sau này cậu vào showroom nào cũng sẽ được hưởng quyền lợi đặc biệt.

Giá chiết khấu, quyền ưu tiên mua hàng, quà tặng miễn phí, vân vân, muốn gì có đó.”
“Mời cậu nhận cho.”

Giang Sách cầm lấy ngọc bội, sờ sờ trong tay, không tệ, khắc ngọc rất chi tiết, tinh tế.

“Vậy thì cảm ơn nhiều.” Giang Sách không khách sáo gì.

Lâm Gia Vinh búng tay một cái, để trợ lí rút ra một tấm chi phiếu, điền một con số lên trên, đặt nó lên giường bệnh.

“Đây là ba mươi triệu tệ tiền khám bệnh, xin y quán nhận cho.”
Tân Uẩn ngạc nhiên há hốc mồm, ba mươi triệu?
Cô ấy không làm gì mà nhận lấy ba mươi triệu á?
Nhìn biểu cảm của Tân Uẩn, Lâm Gia Vinh tưởng cô ấy chưa vừa ý, thế là nói tiếp: “Xin lỗi, tôi ra ngoài vội quá nên không mang theo đồ gì tốt cả.

Cô nhận cho ba mươi triệu này trước, sau này tôi sẽ đáp lễ trịnh trọng hơn!”
Lâm Gia Vinh đã nói là trịnh trọng thì sẽ rất trịnh trọng đây.

Giang Sách nói nhỏ bên tai Tân Uẩn: “Còn không mau nhận đi? Đừng để ông Lâm mất mặt chứ.”
“Ờm…”
Tân Uẩn cười khổ nhận lấy tiền khám ba mươi triệu, nói thật lòng, không làm gì mà nhận lộc, cầm tiền mà nóng bỏng tay.

Nhưng không nhận thì không hợp lí.

Đành phải nhận đi vậy.

Lâm Gia Vinh cười phá lên: “Căn bệnh tra tấn lão phu cả ba năm nay cuối cùng cũng trị khỏi rồi, từ hôm nay tôi sẽ quảng bá rầm rộ y quán của các người, để các người lên như diều gặp gió ở khu Giang Nam này! Chứ không phải để những kẻ lập lờ đánh lận con đen trà trộn vào chiếm thế thượng phong!”.


Bình luận

Truyện đang đọc