CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Giọng điệu Chương Đồng Văn rất nghiêm túc, khiến người ta cực kì kinh ngạc, thậm chí mọi người đều cảm thấy ông ta dùng chữ “mời” cũng vô cùng khách sáo, theo như giọng điệu của Chương Đồng Văn, căn bản phải dùng chữ “cút” mới thích hợp.

Mọi người nhìn nhau, dáo dác ngó xung quanh, đều sững sờ, không biết tại sao lại xảy ra cảnh tượng như vậy.

Nụ cười trên mặt Đinh Tử Ngọc dần dần biến mất, đứng tại chỗ chẳng biết nên làm gì.

Cứ thế mà đi sao?
Không thích hợp.

Ít nhất cũng phải biết nguyên nhân vì sao chứ?
Đinh Tử Ngọc nuốt ngụm nước bọt, thăm dò tình hình: “Mạo muội hỏi một câu, tại sao muốn tôi phải rời khỏi đây?”
Chương Đồng Văn đặt chiếc vali màu đen lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nguyên nhân là gì chính cô không rõ sao? Trong đây có thứ gì, cô không hay biết à?”
Ông ta liếc nhìn xung quanh.

“Vừa hay, tôi cũng nhân cơ hội này muốn nói với mọi người.


“Cuộc đấu thầu của chúng ta là công khai công chính công bằng, có thể trúng thầu hay không, đều dựa vào thực lực, chứ không phải là túi tiền!”
“Hôm nay tôi rất thất vọng, các người coi buổi đấu thầu hôm nay thành cái thứ gì chứ? Túi tiền này lớn hơn túi tiền kia, mọi người tưởng rằng chỗ này đang bán đấu giá à?”
Lời mắng chửi này khiến mọi người đều mất mặt.

Bây giờ, mọi người đều biết tại sao Đinh Tử Ngọc bị đuổi đi, những đồng tiền bên trong vali của cô ta, tuyệt đối không phải cao nhất ở hiện trường.

Chỉ là mọi người đều rất ngạc nhiên, tại sao lần này quy tắc cũ đột nhiên không còn thích hợp nữa?
Chương Đồng Văn tiếp tục nói: “Cô Đinh, tiền trong vali của cô, là sự miệt thị và sỉ nhục lớn nhất đối với nhân viên công tác của chúng tôi! Nếu hôm nay đưa dự án cho cô, vậy thì bất công với tất cả mọi người ở đây!”
Đinh Tử Ngọc ngây ngốc, sao cho tiền còn đắc tội người ta chứ?

“Cô Đinh, mong cô hãy có lòng tự trọng.


“Hôm nay để cô đi là đã khách sáo lắm rồi, nếu như không phải thấy cô vất vả thiết kế kế hoạch đấu thầu ở bên trên, thậm chí chúng tôi sẽ giao cô cho chính quyền, bỏ tù cô tám đến mười năm!”
Vẻ mặt Đinh Tử Ngọc xám như tro tàn, nói như vậy không phải làm nghiêm trọng lên rồi chứ?
“Bây giờ, cô có thể đi rồi!” Chương Đồng Văn nhắc lại lần nữa.

Có người đưa vali cho Đinh Tử Ngọc.

Cô ta liếc nhìn mọi người, nghiến chặt răng, một câu cũng không dám hé, chán ghét rời khỏi hiện trường.

Vốn dĩ rất tự tin khi bước đến đây, cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, ai biết rằng bên ban tổ chức lại đột nhiên thay đổi tính cách, cho tiền còn giận dữ, quả thật cạn lời mà.

Đinh Tử Ngọc lúc đó không hề vội vã rời khỏi hiện trường, mà cố ý đi từng bước chậm rãi, vừa đi vừa nghe lén, rốt cuộc ai trúng thầu lần này.

Bên này Chương Đồng Văn thở phàp nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Ở chỗ này, tôi muốn tuyên dương một người, cậu Đinh Phong Thành, cậu ấy là người duy nhất không tặng túi tiền, an phận làm việc, thành thật làm người, đây mới là tấm gương sáng của mọi người!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Vừa nãy còn cười nhạo Đinh Phong Thành vô tri, không hiểu quy tắc, không ngờ nhanh như thế đã bị vả mặt rồi.

Đinh Phong Thành không tặng quà, ngược lại còn là tấm gương của mọi người, nói ra thì quả thật rất thú vị.

“Được rồi, không nhiều lời nữa, tiếp theo đây tôi sẽ công bố công ty trúng thầu.


Cuối cùng cũng đến trọng điểm.


Đinh Tử Ngọc cũng vừa đi ra cửa, cố ý dừng lại một chốc, quay đầu nhìn hội nghị bàn lớn.

Chương Văn Đồng nói trước mặt mọi người: “Bây giờ tôi xin tuyên bố, bên nhận được trúng thầu dự án vùng hoang dã phía bắc đó là công ty sản xuất Đinh Hạch, liên minh với công ty khoa học kỹ thuật và công nghệ Tẩm Mộng và công nghiệp nặng Hoa Thiên!”
Lời vừa nói ra, hiện trường đều xôn xao.

“Sao có thể chứ?”
“Nói đùa à? Vậy mà từ bỏ dự án ẩm thực, chuyển qua tập trung vào các trung tâm mua sắm sang trọng ư?”
“Trước kia hình như không nghĩ theo hướng như thế đúng chứ?”
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, căn bản không hiểu tại sao sản xuất Đinh Hạch lại trúng thầu.

Không hề hợp lý chút nào.

Đinh Phong Thành cũng không hiểu tại sao, thực ra anh ta cũng không ôm hy vọng gì nhiều, thế nên nghe thấy tên mình trúng thầu, phản ứng đầu tiên của anh ta là không phải hạnh phúc, mà là bất ngờ.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngưng đọng, niềm vui to lớn đã chiếm trọn con tim.

“Thanh công rồi, mình thành công rồi!”
Đinh Phong Thành kích động nhảy phắt lên từ trên ghế, nửa đời trước anh ta chẳng làm nên trò trống gì, suốt ngày cà lơ phất phơ, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, cũng có thể giống một người đàn ông nhận được thành công.

Có thành tích như vậy,làm sao mà không kích động cho được?
“Không… không phải chứ?” Đinh Tử Ngọc trợn mắt há mồm đứng ngoài cửa.

Cô ta không thể tin được người như Đinh Phong Thành lại thành công, phải biết rằng, dự án này mọi người đều nghe ngóng từ trước, ý nguyện của ban tổ chức là thành phố ẩm thực, sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Trên sân khấu, Chương Đồng Văn giải thích: “Tin rằng mọi người cũng rất thắc mắc, tại sao chúng tôi đồng ý kiến nghị của cậu Đinh đây?”
“Quả thật, phương hướng trước kia của chúng tôi thiên theo ẩm thực, nhưng, nó chỉ mới là ý tưởng của chúng tôi, không phải là sự thật.



“Đại hội đấu thầu lần này, một trong số mục đích đó là muốn nghe ý kiến của mọi người, xem thử có lựa chọn nào tốt hơn không.


“Kết quả, mọi người đều khiến tôi thất vọng.


“Trên làm dưới theo, cấp trên thích gì, muốn làm gì, phía dưới liền như ong vỡ tổ cùng gió, không có ý thức của bản thân!”
“Vẫn may, có sản xuất Đinh Hạch ở đây, vẫn còn Đinh Phong Thành ở đây.


Chương Đồng Văn mừng rỡ nói tiếp: “Kiến nghị của cậu Đinh đây rất xuất sắc, vượt qua dự liệu của chúng tôi, chúng tôi đã trải qua thảo luận phân tích, phát hiện tính khả thi rất cao, còn mang lại lợi ích lớn nhất.


“Thứ ban tổ chức chúng tôi muốn chính là lòng trách nhiệm, có năng lực quản lý một công ty tốt.


“Đólà lí do mà tôi đã chọn sản xuất Đinh Hạch trúng thầu!”
Lời nói dõng dạc hùng hồn này, khiến mọi người ở đây ai cũng xấu hổ.

Nói thật thì, thực ra trong bọn họ có bộ phận lớn đều không thích làm dự án ẩm thực, mọi người đều có cách nghĩ riêng của mình.

Nhưng, chẳng có ai dám kiên trì với cách nghĩ của bản thân.

Đều là làm theo ý cấp trên.

Nghe nói ý tưởng của ban tổ chức là ẩm thực, thế nên bọn họ đều bỏ đi ý kiến của chính mình, lựa chọn nghe theo ban tổ chức.

Kết quả mọi người đều thấy rồi đó,những lời a dua nịnh hót, tận lực lấy lòng, đều là thất bại hoàn toàn, ngược lại người kiên định với chính mình là Đinh Phong Thành lại thành công.


Bốp bốp bốp…
Bốp bốp….

Hiện trường phát ra tiếng vỗ tay vang như sấm, những người vừa nãy cười nhạo Đinh Phong Thành, đều đang nhiệt liệt vỗ tay khâm phục anh ta.

Có áy náy, nhưng phần nhiều là kính nể.

Bọn họ đều bằng lòng vỗ tay cho Đinh Phong Thành.

Tồn tại trong thời đại dòng chảy ham muốn vật chất, còn mấy ai giữ vững sơ tâm được như Đinh Phong Thành?
Anh ta xứng đáng được ca tụng.

Tiếng vỗ tay mãnh liệt của toàn hiện trường khiến Đinh Tử Ngọc đứng trước cửa khó chịu như rơi vào biển lửa, Đinh Phong Thành đang được mọi người vỗ tay tán thưởng, người bị cô ta xem là kẻ ngốc vậy mà lại thắng được cô ta, đứng trước mặt cô ta diễu võ giương oai.

Không thể nhịn.

Không thể nhịn được!
Trông thấy Đinh Phong Thành đang đứng trong đám người, ai cũng nhìn anh ta bằng cặp mắt hâm mộ, Đinh Tử Ngọc tức mà không thể làm gì.

Đồng thời, cô ta có một loại cảm giác.

Giống.

Quá giống luôn.

Lúc này Đinh Phong Thành thật sự rất giống Giang Sách.

“Thay đổi gia chủ nhà họ Đinh, thúc đẩy sinh ra Giang Sách thứ hai sao?” Đinh Tử Ngọc nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc