CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Khi màn đêm buông xuống, Lăng Dao một mình trở về trước cửa nhà.

Thể xác và tinh thần kiệt quệ, cô ấy rút chìa khóa, mở cửa và cất bước vào nhà.

Sau đó đóng cửa lại và bật đèn.

Hiện ra trước mắt ngay lúc này là ba gã đàn ông!
Một người trong số chúng là bạn trai cũ - Mạc Thiếu Hồng, còn hai người kia thì cô ấy không quen biết, nhưng xét về ngoại hình đáng khinh của đối phương thì trông cũng không phải là người tốt lành.

"Mạc Thiếu Hồng, tôi đã đưa tiền cho anh rồi, sao anh còn đến nhà tôi?"
Mạc Thiếu Hồng nhún vai: "Đừng hiểu lầm.

Hôm nay tôi cũng không muốn tới, nhưng hai vị đại ca Cóc và Giun Đất thấy cô xinh đẹp, muốn kết bạn với cô."
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú kết bạn với các anh.

Xin mời ra khỏi nhà tôi ngay! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
Cóc bật cười khúc khích: "Tính cách khá bướng bỉnh đấy.

Nhưng anh thích thế."
Gã ta lấy một tấm chi phiếu từ trong ngực ra rồi đặt nó lên bàn.

"Cô em yên tâm, sẽ không để cho em chịu thiệt uổng công đâu."
"Chỉ cần đêm nay em làm cho anh em bọn anh thoải mái, vậy cái giá này em có thể tùy ý viết vào."
"Nếu em bằng lòng thì có thể cho hai anh em bọn anh "tính tiền hàng tháng" cũng được, nghề diễn viên của em cũng không kiếm được nhiều hơn đâu, được không?"
Những lời này khiến Lăng Dao vừa nhục nhã vừa tức giận.

Cô ấy chưa từng thấy người đàn ông nào vô liêm sỉ như vậy.

"Đi ra ngoài!"
"Tôi chẳng thèm mấy đống tiền dơ bẩn của các người!"

Cóc không hài lòng, vươn tay gõ gõ trên bàn cà phê, vừa nhìn Lăng Dao bằng ánh mắt lạnh lùng vừa nói: "Cho mày tiền là đã tốt với mày lắm rồi.

Đó là bởi vì anh em bọn tao để mắt đến mày, đừng có thấy người ta cho thể diện rồi lại không cần."
"Mày nghĩ mày là ai?"
"Một thứ đồ cũ đã từng bị người ta chơi đùa mà thôi, giả bộ làm ngôi sao nữ ngây thơ gì chứ?"
"Nếu hôm nay mày không phục vụ bọn tao thoải mái thì ngày mai tao sẽ cho cả thế giới biết Lăng Dao mày chỉ là đồ cũ, mày còn muốn nổi tiếng nữa à? Ha ha, nằm mơ đi!"
Nước mắt Lăng Dao lập tức tuôn rơi.

Tại sao?
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy?
Cũng chỉ vì thời đại học ngu giốt, thiếu hiểu biết, tin nhầm vào kẻ thủ ác, "trao ban" tấm thân trong sạch cho một kẻ bạc tình.

Lúc trước người bị thương là cô ấy, tại sao bây giờ người bị thương vẫn là cô ấy?
Sau bao nhiêu năm làm việc chăm chỉ, khó khăn lắm mới vượt lên, chẳng lẽ phải kết thúc như vậy ư?
Đầu tiên là hai trăm vạn.

Tiếp đó là phải hầu ngủ.

Những đòi hỏi ngày càng quá đáng, thế giới của cô ấy chỉ toàn màu đen chứ không có màu trắng nữa rồi.

Bịch!
Lăng Dao quỳ gối trước mặt ba người đàn ông, khóc lóc nói: "Van nài các anh hãy buông tha cho tôi đi.

Mọi thứ thuộc về tôi đạt được không dễ dàng gì.

Tôi không muốn mất nó như thế này.

Đây là ước mơ của tôi.

Nếu lần này không thể thực hiện thì có thể cả đời này cũng không thể thực hiện.


Van xin các anh, van xin các anh!"
Đàn ông, thật ra yêu nhất là dáng vẻ khóc lóc của phụ nữ.

Đặc biệt là cái kiểu biến thái như tên Cóc.

Gã ta nói với vẻ thích thú: "Uầy, anh cũng đâu có nói sẽ không để em tiếp tục làm ngôi sao đâu.

Anh chỉ muốn em qua đêm với hai anh em bọn anh thôi mà.

Em yên tâm, sau khi nếm được mùi vị thì bọn anh tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện của em, còn có thể tuyên truyền giúp em và mở rộng tầm ảnh hưởng của em nữa, em thấy thế nào hả?"
Lăng Dao khóc nói: "Không, không được, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý với một yêu cầu vô lễ như vậy."
Sắc mặt Cóc lạnh xuống.

Không đợi gã ta nói chuyện thì Giun Đất ở bên cạnh đã đi tới trước mặt Lăng Dao, túm tóc cô ấy và và lôi cô ấy đứng lên từ mặt đất.

"Aaa."
Lăng Dao hét lên trong đau đớn, uất ức, nhục nhã, khổ sở và tuyệt vọng, tất cả các loại cảm xúc không ngừng quấn lấy trái tim cô ấy.

Giun Đất lạnh lùng nói: "Tao đã nói rồi, sau khi gặp mặt thì cứ trực tiếp bóc tem đi, đâu ra mà nhiều lời vô nghĩa như vậy? Mày lải nhải nói suốt nửa ngày, không phải vẫn không đồng ý sao?"
Cóc thở dài: "Haiz, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Quên đi, nếu nó không muốn kiếm tiền thì tao cũng không cho nữa.

Giun Đất, tối nay tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị trước, tao ăn phần còn lại của mày."
"Khà khà, cuối cùng mày cũng nói tiếng người rồi."
Giun Đất túm tóc kéo Lăng Dao đi về phía phòng.

Lăng Dao thống khổ giãy giụa trên mặt đất, kêu khóc thảm thiết.


"Buông ra, anh buông ra."
"Van xin anh đừng như vậy mà, tôi không thể."
Phụ nữ càng hét to thì đàn ông càng nghe càng hưng phấn, nội tiết tố trong cơ thể hoàn toàn phóng xuất ra ngoài, dục vọng dã thú nguyên thủy chiếm giữ đại não một cách kín kẽ.

Bầu trời đêm nay, không trăng, cũng không sao.

Tối mịt lạ thường.

Nhưng có một chùm sáng khẽ vút lên, đó là ánh sáng của những con đom đóm, tuy mờ nhạt nhưng cũng đủ mang lại hy vọng cho người trong bóng tối.

Cốc, cốc, cốc.

Một vài tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, phá vỡ bầu không khí của hiện trường.

Giun Đất lanh tay lẹ mắt, ngay lập tức dùng cánh tay chặn miệng Lăng Dao, ngăn không cho cô ấy kêu cứu.

Cóc nháy mắt với Mạc Thiếu Hồng.

Mạc Thiếu Hồng gật đầu, chỉnh trang lại quần áo một chút, cất bước đi ra cửa, mở cửa để hé ra một kẽ hở rồi nhìn ra hướng bên ngoài.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đang đứng bên ngoài.

"Anh là ai?"
"Giang Sách."
"Chưa từng nghe nói, làm gì?"
"Tôi đến tìm Lăng Dao."
"Hôm nay Lăng Dao không về, anh đi đi."
Sắc mặt Giang Sách hơi thay đổi: "Được, vậy tôi đi trước, chờ khi nào cô ấy trở lại thì anh nói cho cô ấy biết tôi có chuyện muốn tìm cô ấy."
"Được rồi, được rồi, biết rồi, đi nhanh lên."
Giang Sách xoay người ra vẻ như định rời đi, Mạc Thiếu Hồng duỗi tay chuẩn bị đóng cửa lại.

Tại thời điểm này!
Giang Sách đột ngột xoay nửa người, với một cú đá xoay vòng hung ác, trực tiếp đá văng cả người chặn ở cửa vào phòng!
Mạc Thiếu Hồng nằm trên mặt đất kêu rên, tấm ván cửa đè lên người anh ta.


Giang Sách cất bước giẫm nát ván cửa, giẫm lên người Mạc Thiểu rồi bước vào phòng, nhìn thoáng qua đã thấy Cóc ngồi trên sô pha và Giun Đất đang chuẩn bị bạo hành Lăng Dao.

Cóc cau mày: "Nhóc con, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa lại tự chui vào.

Vốn đã không có chuyện gì với mày rồi, sao mày cứ phải đưa tới tận cửa tìm đường chết hả, hà cớ gì?"
Vừa nói, Cóc vừa nhảy lên nhào tới, trên tay cầm một con dao găm, đâm thẳng vào tim của Giang Sách.

Cóc có tiếng là xuống tay độc địa trong giới giang hồ.

Hoặc là không ra tay, còn nếu đã ra tay thì nhất định lấy mạng của người đó, hơn nữa còn thường xuyên ra tay trong lúc đang nói nói, cười cười, khiến người ta khó đề phòng.

Nhưng dù tài giỏi đến đâu thì gã ta cũng chỉ là một tay xã hội đen.

So sánh với chiến thần rong ruổi sa trường Tu La thì quả thực khác nhau một trời một vực!
Giang Sách không né không tránh, ngay lúc con dao găm sắp đâm vào trái tim, anh trực tiếp dùng hai tay cầm dao găm với tốc độ mắt thường khó có thể thấy được!
Cóc có muốn tiến thêm nửa phần cũng là vọng tưởng.

Gã ta nghiến răng, dùng cả hai tay liều mạng muốn đâm tới.

Nhưng Giang Sách chỉ cầm con dao găm bằng một tay, đứng yên tại chỗ, không chút sứt mẻ.

Giun Đất ở bên cạnh biết là đã gặp phải một kẻ khó chơi nên không dám bất cẩn, lập tức buông Lăng Dao ra, nhặt cây gậy bóng chày trên mặt đất lên, đập mạnh vào đầu Giang Sách.

Cùng lúc đó, Mạc Thiếu Hồng cũng xốc ván cửa lên, nhặt một thanh sắt trên mặt đất và tấn công từ phía sau.

Một người từ bên cạnh đập qua.

Một người từ phía sau lướt tới.

Ngoài ra, Cóc ở phía trước đánh cược hết toàn lực dùng dao găm đâm lên, Giang Sách không còn nơi nào để trốn thoát.

Lăng Dao ở một bên sợ tới mức hét to lên: "Tổng giám đốc Giang, cẩn thận!".


Bình luận

Truyện đang đọc