CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Theo tiếng bước chân liên tiếp dồn dập truyền đến, người của Cục Quản lý Dược phẩm đã tới Bệnh viện Nhân dân Số 3 Thành phố rồi.

Triệu Chí Hiên buông cái ly xuống, cà lơ phất phơ nói: “Các người nhìn cho kỹ đấy, tờ đơn này của tôi tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì cả.”
Lời còn chưa nói xong cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên dẫn theo người đi đến.

“Các người cuối cùng cũng tới rồi.”
“Tốc độ lần này sao mà chậm thế? Làm tôi đây đợi cả buổi trời.”
“Có tin lúc tôi về sẽ đuổi hết các người đi không hả?”
Đối mặt với người của Cục Quản lý Dược phẩm, tính tình của Triệu Chí Hiên tương đối tệ, cơ bản là không đặt bọn họ vào mắt.

Người đàn ông trung niên kia gỡ mũ xuống, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn đuổi ai đi?”
Triệu Chí Hiên vừa nghe thấy giọng nói này lập tức sợ tới mức đứng dậy khỏi ghế, trợn lớn đôi mắt nhìn kỹ, trong nháy mắt cả người đứng đơ như cây cơ.

“Ba?”
“Ba, sao ba lại tới đây?”
“Loại việc nhỏ thế này bảo anh Hoàng tới đây là được rồi mà.”
Triệu Chí Hiên vừa thấy Triệu Sùng Đông tự mình tới, sợ tới mức nói chuyện cũng không lưu loát, chạy nhanh tới bên cạnh Triệu Sùng Đông.

Triệu Sùng Đông lên tiếng nói: “Tôi nhận được mệnh lệnh, phải tới chỗ bên này của anh điều tra một chút về giá cả thuốc men.”
“Mệnh lệnh?” Triệu Chí Hiên cười: “Ba à, ba đừng có giỡn với con mà, con nào dám ra lệnh cho ba đâu chứ.”
Lúc này Giang Sách cầm theo tờ đơn lại đây, đưa tới trước mặt Triệu Sùng Đông: “Cục Phó Triệu, đây là đơn thuốc mà con trai ông kê cho chúng tôi, chúng tôi là người dân bình thường xem không hiểu, ông tự mình xem thử giúp chúng tôi được chứ.”

“Ừ.”
Triệu Sùng Đông tiện tay nhận lấy tờ đơn, cũng không chẳng mấy để tâm.

Ai ngờ Giang Sách bổ sung một câu: “Ông cần phải xem kỹ đấy, tờ đơn này đã được người tổng phụ trách xem qua rồi.”
Vừa nghe đến mấy chữ người tổng phụ trách, Triệu Sùng Đông lập tức thay đổi sắc mặt, tay cầm lấy đơn thuốc cũng trở nên khẩn trương.

Ông ta đặc biệt nghiêm túc nhìn một lần từ đầu đến cuối các loại thuốc có trên tờ đơn.

Trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Không xong!
Giá thuốc trên đây đều cao một cách vô lý, hơn nữa liều thuốc cần dùng quá nhiều, dựa theo như vậy để uống thì khẳng định muốn uống cho chết người luôn.

Hơn nữa giá cả sử dụng giường bệnh của bệnh viện, máy móc cũng quá đắt hơn bình thường, so với giá thị trường còn cao hơn mấy chục lần cũng không chừng.

Tờ đơn này nói cho rõ ràng thì chính là một tờ đơn hố tiền.

Trái tim Triệu Sùng Đông giống như đang nhỏ máu, rốt cuộc ông ta đã biết được vì sao người tổng phụ trách muốn ông ta tự mình tới đây một chuyến, đây là cho ông ta cơ hội để đại nghĩa diệt thân!
Đáng tiếc Triệu Chí Hiên cơ bản là không nhận ra được việc này.

Hắn ta nhỏ giọng nói bên tai Triệu Sùng Đông: “Ba à, tờ đơn này con biết là có chút vấn đề nhưng vấn đề cũng không tính là lớn, ba bỏ qua cho con được không? Có cái tờ đơn này con có thể giúp ba cưới về được một người con dâu, ba có vui không nào?”
Hai mắt của Triệu Sùng Đông cũng đỏ lên hết rồi.

Khai lung tung giá thuốc, còn lấy việc này áp chế người nhà bệnh nhân, đây là tội lớn cỡ nào cơ chứ?

Giang Sách còn bồi thêm một câu: “Cục Phó Triệu, mới rồi bác sĩ Triệu đây nói ở thành phố Giang Nam, trong Ngành công nghiệp dược phẩm ai cũng đều nghe đến tên anh ta.

Tôi thật sự không biết anh ta lấy đâu ra nhiều quyền lực tới như vậy, không biết nếu như người tổng phụ trách biết được lời này còn có thể nghĩ thế nào nữa?”
Triệu Chí Hiên phía đối diện cười: “Tôi nói chứ, cậu thế này có phải bị ngu không vậy? Bây giờ cậu còn nhìn không ra được vì sao à? Cục Phó Triệu chính là ba tôi, trong Ngành công nghiệp dược phẩm cậu có thể làm gì được tôi? Cái gì mà người tổng phụ trách chứ? Nghe cũng chưa từng nghe qua nữa, ông ta tới thì tôi cũng vẫn bảo ông ta nằm bò xuống cúi lạy tôi sát đất như thế!”
“Đồ khốn nạn!!!”
Triệu Sùng Đông hung hăng tát một cái vào mặt Triệu Chí Hiên, đánh hắn ta đến độ cả người như thể bay ra ngoài, xoay hai vòng rồi va vào trên mặt bàn.

Hắn ta bụm mặt ngơ ngác hỏi.

“Ba, ba làm gì vậy?”
“Làm gì? Hôm nay tôi nhất định đánh chết cái đồ chó không biết xấu hổ như anh!”
Triệu Sùng Đông thuận tay cầm lấy cây chổi đặt sau cửa, đánh Triệu Chí Hiên một trận vô cùng ác liệt, Triệu Chí Hiên bị ông Triệu đánh tới mức gào khóc la to.

Những người khác vốn định tiến lên ngăn cản nhưng lúc này Triệu Sùng Đông giận dữ hét: “Tất cả lui về hết cho tôi! Ai dám tiến lên cản tôi, tôi sẽ đánh chung với nó!”
Chát! Chát! Chát!
Một quật lại một quật, cái chổi vô cùng mạnh mẽ giáng xuống trên người Triệu Chí Hiên, tiếng la hét thảm thiết vang lên trong phòng.

Tô Nhàn hoang mang toàn tập rồi.

Cô ấy lôi kéo cánh tay Giang Sách: “Ở đây sao lại thế này?”

Giang Sách mỉm cười: “Rất đơn giản thôi, tờ đơn có vấn đề, Cục Phó Triệu nhìn không nổi nữa nên là đại nghĩa diệt thân.”
“Chỉ đơn giản như thế ạ?”
“Nếu không thì sao?”
Triệu Sùng Đông đánh một trận đòn thật tàn nhẫn, ước chừng đánh đến hai mươi phút, đánh đến mức toàn thân Triệu Chí Hiên cũng lả đi muốn ngất xỉu mới thôi.

“Chỗ này chính là bệnh viện, cũng không cần phiền phức, trực tiếp gọi y tá lại đây nâng nó đi.”
Cấp dưới nhìn thoáng qua nhau, chạy nhanh đi gọi y tá tới giúp đỡ.

Triệu Sùng Đông vứt cái chổi, thở dốc rồi đi đến trước mặt Giang Sách: “Cái thứ bất hiếu này thật là sỉ nhục dòng họ, để cho người anh em đây chê cười rồi.”
Giang Sách nói: “Cục Phó Triệu không bao che, làm người khác kính nể.”
Triệu Sùng Đông xua tay: “Không cần phải nói thế, tôi không có mặt mũi để nhận.

Người anh em, lúc quay về trước mặt người tổng phụ trách cậu giúp tôi giải thích một chút thì tốt rồi, cái thằng khốn Triệu Chí Hiên này tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho nó đâu.

Cảm ơn người tổng phụ trách đã cho tôi cơ hội tự tay giải quyết việc này.”
Giang Sách gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy thì tiền thuốc men này...”
“Tôi chi trả toàn bộ.”
Triệu Sùng Đông nói: “Tất cả tiền thuốc men, tôi chi trả toàn bộ.

Ngoài ra tôi sẽ tìm bác sĩ chuyên môn khác kê một ít đơn thuốc, dốc hết sức lực chữa khỏi cho bệnh nhân.”
“Vậy thì cảm ơn Cục Phó Triệu.”
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Triệu Sùng Đông, bệnh viện lập tức tìm bác sĩ ưu tú nhất một lần nữa kê đơn thuốc, hơn nữa tất cả chi phí đều chi trả dưới danh nghĩa của Triệu Sùng Đông.

Điều quan trọng nhất chính là, Cố lão đầu vốn bị Triệu Chí Hiên nói là không có thuốc nào cứu được, thực tế thì bệnh tình cũng không gay go đến như vậy, chỉ cần dùng đúng thuốc rồi điều trị thật tốt, không tới một tháng là có thể khôi phục, xuất viện.


Sau khi xử lý xong hết thảy sự việc, Tô Nhàn và Giang Sách rời khỏi Bệnh viện Nhân dân Số 3 Thành phố.

Trở lại trên xe.

Tô Nhàn giơ hai tay lên cao, la lớn: “Vạn tuế!!!”
Giang Sách cười: “Vui đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, thứ nhất đã tàn nhẫn dạy dỗ được tên khốn kiếp Triệu Chí Hiên kia.

Thứ hai tất cả tiền đều do Cục Phó Triệu bỏ ra, em không cần vì chuyện tiền bạc rầu rĩ thêm nữa.

Thứ ba bệnh của Cố lão đầu cuối cùng cũng được cứu rồi.”
“Em sống đến bây giờ, chưa từng có được ngày nào vui giống như hôm nay.”
Giang Sách khởi động động cơ: “Vui thì tốt rồi, ngồi cho chắc, anh phải đưa em về.”
Tách tách.

Tô Nhàn nhắm điện thoại di động về phía Giang Sách rồi chụp một tấm ảnh.

“Em làm gì vậy?”
“Chụp ảnh đó.”
“Anh biết là em đang chụp ảnh, anh hỏi em tại sao phải chụp ảnh anh.”
“Không nói cho anh biết.”
Giang Sách lắc đầu cạn lời, một chân đạp xuống chân ga, khởi động xe chạy đi xa.

Trên xe Tô Nhàn lặng lẽ đổi màn hình điện thoại di động thành ảnh chụp Giang Sách, nhìn chằm chằm thật lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc..


Bình luận

Truyện đang đọc