CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Phòng tuyến tâm lý của Tây Môn Tuấn bị đánh sập hoàn toàn, Giang Sách hỏi gì anh ta đáp ấy.

Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, anh ta đã nói ra hết sạch tất cả những gì mình biết, trong đó bao gồm cả việc vì sao Tôn Tại Ngôn lại giúp Tôn Vĩnh Trinh làm chuyện này.

Giang Sách ngồi trầm lặng, trong ánh mắt lóe lên một tia hưng phấn.

Là một người đi theo Giang Sách đã lâu, Mộc Dương Nhất đương nhiên hiểu rõ tính cách của Giang Sách, anh ấy cười nói với Giang Sách: “Đại ca, anh lại muốn thu người giỏi rồi phải không?”
Giang Sách ho một tiếng, không nói gì.

Mộc Dương Nhất nói tiếp: “Đại ca, giờ em đi sắp xếp người tìm cô gái tên là Tiểu Điệp kia liền.

Có Tiểu Điệp rồi, Tôn Tại Ngôn sẽ không giúp Tôn Vĩnh Trinh làm việc nữa, anh cũng có thể thu người về dưới trướng, một mũi tên trúng hai đích.”
Giang Sách trầm ngâm một lát.

“Cho người đi tìm Tiểu Điệp cũng được, nhưng đừng lấy việc này làm điều kiện, làm thế thì tôi khác gì Tôn Vĩnh Trinh đâu?”
Mộc Dương nhất hỏi: “Thế đại ca định làm thế nào ạ?”
Khóe miệng Giang Sách hơi nhếch lên: “Em có biết chuyện Gia Cát Lượng thu phục Khương Duy trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không?”
Mộc Dương Nhất xấu hổ đỏ bừng mặt.

Một tên đi lính thô thiển như anh ấy thật sự là chưa đọc được mấy quyển sách.

Giang Sách đưa mắt nhìn anh ấy một cái: “Rảnh rỗi chăm đọc sách vào, đừng có suốt ngày chỉ biết uống rượu đánh nhau.

Gia Cát Lượng biết Khương Duy có tài nên lập kế đánh bại Khương Duy cho anh ta tâm phục khẩu phục đi theo Gia Cát Lượng, trở thành trụ cột sau này của nhà Thục Hán.”
“Tôn Tại Ngôn là nhân tài, nhưng tuyệt đối không thể lợi dụng Tiểu Điệp làm con tin để ép cậu ta đến, làm vậy bẩn quá.”
“Chuyện anh muốn làm là khiến cậu ta hoàn toàn chịu thua, để cậu ta cam tâm tình nguyện về làm việc dưới trướng mình!”
Mộc Dương Nhất gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”
“Được rồi, các cậu có thể lui xuống rồi.”

“Vâng.”
Mọi người lui xuống, Giang Sách đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập chờ đợi.

Chờ đợi lần thứ hai giao đấu với Tôn Tại Ngôn.

Cũng chờ đợi một thiện tướng như anh ta có thể về nghe lệnh mình!

Mặt trời lên cao, tại y quán nhà họ Tân.

Mấy ngày nay, Tân Tử Dân rời khỏi khu Giang Nam đi giải quyết công chuyện, tạm thời không trở lại, cả một y quán Nhân Trị chỉ còn lại một mình Tân Uẩn quản lý nên cũng khá mệt mỏi.

Cô ấy có khôn khéo hơn nữa thì cũng chỉ là một cô gái.

Ngày nào cô ấy cũng cực kỳ mong chờ người đàn ông đó sẽ đến y quán, mặc kệ anh nói gì, làm gì, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, Tân Uẩn đã cảm thấy vui vẻ rồi.

“Đã nói là còn mấy thứ nữa chưa dạy anh ta, sao mà lâu thế vẫn chưa thấy quay lại hỏi nữa?”
“Chẳng lẽ tự anh ta tìm tòi hiểu rồi?”
Trong lúc cô ấy còn đang suy đi đoán lại thì đã nhìn thấy ở xa có một bóng dáng khôi ngô bước xuống khỏi xe taxi.

Chính là Giang Sách!
Không biết tại sao nhịp tim của Tân Uẩn đột nhiên lại đập nhanh.

Cô ấy lập tức cởi áo khoác trắng ra, vừa đi vào trong phòng vừa phân phó với đồng nghiệp: “Lát nữa có người hỏi thì bảo tôi đang phối thuốc trong phòng, sắp ra rồi nhé.”
“Ò, biết rồi.”
Chân trước Tân Uẩn vừa rời khỏi, chân sau Giang Sách đã đi vào y quán.

Anh nhìn khắp một lượt, phát hiện Tân Uẩn không có ở trong phòng, chẳng lẽ hôm nay không đi làm?
“Anh bạn, ông chủ các anh đâu rồi?”

“Đang phối thuốc trong phòng, ra ngay bây giờ đây.”
“À.”
Giang Sách tiện tay kéo một cái ghế ra ngồi xuống, còn chưa ấm chỗ đã nghe thấy “kẹt” một tiếng, cửa ở phòng trong mở ra, một bóng dáng xinh đẹp bước ra.

Áo sơ mi trắng, chân váy xếp ly, đôi chân trắng bóng gợi cảm mê người, một đôi giày cao gót màu đen khiến dáng người tôn lên, làm người khác cực kỳ bị thu hút.

Đi cùng với thân hình đó là một khuôn mặt trái xoan tinh xảo, xinh đẹp sáng chói như một tiên nữ hạ phàm.

Người trong phòng tròn mắt nhìn, người đến bốc thuốc cũng đực mặt nhìn.

Mọi người đều biết Tân Uẩn ưa nhìn, nhưng bình thường cô ấy không theo phong cách nào cả, chỉ toàn mặc áo khoác trắng, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua cũng không có gì khác với những bác sĩ khác.

Nhưng sau khi đổi một bộ quần áo, hào quang của thiếu nữ thanh xuân chiếu rọi vào tất cả mọi người có mặt ở đó.

Mỗi một người đàn ông đều bất giác nuốt một ngụm nước miếng.

Kể cả phụ nữ cũng bị vẻ đẹp của cô ấy thu hút.

Sao trên đời này lại có một cô gái thoát tục tuyệt trần, đẹp động lòng người như thế chứ?
Tân Uẩn chậm rãi đi ra dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô ấy vẫn điềm nhiên như không mà ngồi lên ghế làm việc, giống như không nhìn thấy Giang Sách luôn.

Thật ra trong lòng cô ấy đã không nhịn được từ lâu rồi.

Càng giả vờ như không nhìn thấy, tim lại đập càng nhanh.

Phụ nữ vì người mình thích mà tô điểm, Giang Sách chính là người đàn ông duy nhất trên đời có thể khiến Tân Uẩn dụng tâm tô điểm.

Giang Sách cũng hơi bất ngờ.


Hôm nay Tân Uẩn phải đi tham gia tiệc rượu à? Sao bỗng dưng lại ăn mặc đẹp như vậy?
Diện mạo của Tân Uẩn và Đinh Mộng Nghiên mỗi người mỗi khác.

Một người như sông băng núi tuyết, một người như xuân ấm hoa nở.

Mỗi người đẹp một cách riêng.

Giang Sách đứng dậy đi qua: “Tân Uẩn, ông cụ có nhà không?”
Tim Tân Uẩn cũng sắp vọt ra ngoài rồi, nhưng cô ấy vẫn đè tâm trạng vui sướng lại, trả lời cực kỳ lạnh lùng: “Không có nhà, ba tôi có việc phải ra khỏi khu Giang Nam rồi, phải một thời gian nữa mới về.”
“À, thế hôm khác tôi lại đến vậy.”
Nói xong, Giang Sách xoay người định đi.

Tân Uẩn bực mình giậm mạnh chân xuống đất, anh là đàn ông thật đấy hả? Nếu là đàn ông thì sao lại không nhìn mình thêm mấy cái chứ?
Nếu quay trở lại lúc trước thì cô ấy chắc chắn sẽ mặc kệ Giang Sách rời đi.

Nhưng lần này, không giống nữa rồi.

“Đợi, đợi chút…”
“Hả?” Giang Sách quay lại.

“Anh có chỗ nào không hiểu muốn tham khảo ba tôi phải không? Có lẽ anh có thể nói với tôi, có khi tôi lại giúp được anh.”
Giang Sách hơi bất ngờ.

Anh vẫn nhớ lần trước đến đây, Tân Uẩn không thèm để ý đến anh, hỏi cái gì cũng đáp không biết, chỉ thiếu điều cầm cái chổi quét anh ra cổng nữa thôi.

Sao mà hôm nay lại đổi gió nhanh như thế?
Lương tâm thức tỉnh à?
Đầu óc chết dẫm của anh sao mà hiểu được tâm lý phụ nữ thay đổi là thế nào? Phụ nữ sớm nắng chiều mưa giữa trưa áp thấp nhiệt đới, cánh đàn ông làm sao mà hiểu được?
Giang Sách ngồi đối diện Tân Uẩn, lấy quyển sổ ghi chép ra, sau khi mở ra, bên trong có một trang là hình ảnh các ***** ** trên cơ thể người.

“Chính là bức hình này, có mấy ***** ** tôi không rõ lắm.”

Tân Uẩn cười, câu hỏi của Giang Sách chính là chỗ tinh túy cốt lõi của y thuật nhà họ Tân, bảo sao anh không hiểu.

“Đưa cánh tay qua đây.”
Giang Sách đưa tay ra, đặt lên trên bàn.

“Vén tay áo lên.”
Giang Sách làm theo.

Tân Uẩn vừa nhìn bức hình ***** ** trên cơ thể người, vừa giảng giải cho Giang Sách.

Nói một hồi, ngón tay thon dài như ngọc của cô ấy đáp lên cánh tay Giang Sách.

Da thịt liền kề.

Vốn dĩ đây là một chuyện hết sức bình thường nhưng bởi vì trong lòng Tân Uẩn còn có ý khác nên bầu không khí trở nên lạ kỳ.

Cơ thể cô ấy bắt đầu nóng lên.

Tay cô ấy đặt trên cánh tay Giang Sách mãi không nỡ nhấc ra.

Đây, đây là cánh tay của đàn ông sao?
Nếu như có thể “được” cánh tay này ôm chặt thì phải hạnh phúc biết chừng nào?
“Bác sĩ Tân!”
Bị gọi giật một tiếng khiến Tân Uẩn thoát khỏi đám suy nghĩ loạn tùng phèo của mình.

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông vừa đến trước cửa, trên tay cầm một thứ giống như bức thư.

Người đàn ông này chính là Thạch Văn Bỉnh ngày trước rảnh rỗi sinh nông nổi đến kiếm phiền phức.

Vừa nhìn thấy Thạch Văn Bỉnh, tâm trạng Tân Uẩn đã tụt dốc.

Người này không phải loại lương thiện gì, anh ta đến, chứng tỏ là lại rách việc rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc