CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


"Không thể nào, tại sao có thể như vậy?"
Viên Nhai Vĩ sững sờ khi nhìn khối nguyên thạch đã bị mở ra kia, trợn mắt há hốc mồm, mặt cắt không còn chút máu.
Ba trăm vạn.
Anh ta bỏ ra giá ba trăm vạn thu mua một khối nguyên thạch, kết quả chứng minh đó chỉ là một tảng đá bình thường?
Tổn thất này là quá lớn!
Đối với Viên Nhai Vĩ mà nói, ba Ba trăm vạn không nhiều nhưng chắc chắn cũng không ít.
Điều quan trọng nhất là sự việc lần này khiến anh ta mất hết thể diện trước mặt Kỳ Chấn.

Với tư cách là tổng giám đốc chi nhánh, anh ta đã mắc lừa trước mặt ông chủ, đây quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất.
Kỳ Chấn cũng lắc đầu, thất vọng với biểu hiện của Viên Nhai Vĩ.
Trên thực tế, không chỉ họ mà những người qua đường đang xem đều tỏ ra khá thất vọng.

Họ đều cho rằng sẽ mở ra được một miếng ngọc thượng đẳng, đều muốn chứng kiến khoảnh khắc kỳ tích.
Cuối cùng, tất cả những gì nhìn thấy chỉ là một viên đá bỏ đi chẳng làm được gì.
Ngay lập tức mất hứng thú.
Đám đông giải tán như ong vỡ tổ.
Giang Sách ở một bên lắc đầu, có câu nói rất hay, không nghe lời người già sẽ chịu thiệt trước mắt.

Nếu vừa rồi Viên Nhai Vĩ chịu nghe theo ý kiến của Giang Sách thì đã không đến mức khó coi như vậy.
“Sư phụ, cũng cắt giúp tôi đi.” Giang Sách cũng đưa nguyên thạch của mình qua.

Người thợ già nhận lấy nhìn, phát hiện là đá vụn có ít tro bụi, nhất thời chẳng còn chút hứng thú.
Dưới tình huống bình thường, lão thợ như ông ta sẽ không cắt loại đá vụn này, nhưng hiện tại người ta cũng đưa tới tay rồi, tiện tay cắt một chút cũng không hề gì.
Lão thợ dửng dưng đặt nguyên thạch lên máy cắt, sau đó cắt một cách cực kỳ thoải mái, chẳng hề coi trọng.
Trong mắt lão thợ, đây là một khối nguyên thạch không thu hút, ở một nơi như Phường Nguyên Thạch, loại nguyên thạch này là thứ không thể thiếu nhất, vứt trên đất cũng chưa chắc có người chịu nhặt.
Cùm cụp.
Vừa rạch một vết nhỏ, một điều không ngờ đã xảy ra.

Từ vết rạch có thể thấy bên trong khối nguyên thạch xuất hiện một tia sáng màu xanh lục bảo.
Là ngọc thạch!
Tinh thần của lão thợ lập tức trở nên phấn chấn.
Chỉ cắt một khe hở nhỏ như vậy cũng có thể lộ ra ngọc thạch, theo kinh nghiệm của ông ta thì rất có thể đây là Đế Vương Lục có độ tinh khiết rất cao.
Có tiền cũng không mua được loại ngọc thạch này.
Hoàn toàn là dựa vào may mắn.
Lão thợ không dám sơ ý nữa, bắt đầu cẩn thận cắt gọt.
Mở ra thêm một chút, tình huống đúng như ông ta dự đoán, toàn bộ khối nguyên thạch đều là ngọc thạch có độ tinh khiết cực kỳ cao.
Đây thực sự là một khối Đế Vương Lục.
Một khối nguyên thạch như vậy có thể bán được hơn 200W trên thị trường.

Nếu dùng để phát triển, chế tác, gia công thành đồ trang sức thành phẩm thì sẽ được bán với giá cao ngất trời.
Một khối nguyên thạch có giá trị như vậy, Giang Sách chẳng cần tiêu một xu nào đã được hời.
Hiện trường không ngừng có người thốt lên kinh ngạc.

"Đế Vương Lục, là Đế Vương Lục!"
"Thật ạ."
"Chúa ơi, tôi vậy mà lại có thể nhìn thấy Đế Vương Lục khi còn sống."
Xác suất này còn thấp hơn trúng vé số năm triệu, đặc biệt nó được mở ra từ một viên đá vụn xấu xí, vậy thì lại càng hiếm thấy.
Lần này, sắc mặt của Viên Nhai Vĩ càng trở nên xấu xí hơn.
Anh  ta bỏ ra ba trăm vạn để mua một khối nguyên thạch rác rưởi vô giá trị, trong khi Giang Sách tay không bắt sói, không tốn một xu nào lại kiếm được một khối Đế Vương Lục vô giá.
Khoảng cách giữa hai người, một trời một vực, thật không thể so sánh được.
Viên Nhai Vĩ vốn dĩ muốn dựa vào năng lực đặc biệt của mình trong lĩnh vực này để chèn ép sự kiêu ngạo của Giang Sách một chút.

Nhưng hiện tại, anh ta ngược lại đã trở thành người bị chèn ép.
Giang Sách giống như một ngọn núi lớn sừng sững trước mặt anh ta, anh ta hoàn toàn không thể vượt qua được.
"Mẹ kiếp!"
Viên Nhai Vĩ tức giận giậm chân trên đất, nhặt khối nguyên thạch bỏ đi kia lên rồi quay trở lại cửa hàng mua nguyên thạch.
Anh ta không nhiều lời, đập khối nguyên thạch đã được mở ra lên quầy.
"Ông chủ, giải thích cho tôi một chút đi!"
Chủ cửa hàng đi tới, liếc nhìn nguyên thạch, cố ý giả ngu: "Sếp Viên, có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì vậy ư? Nguyên thạch mà ông bán cho tôi là thứ phẩm, toàn là đá xám, căn bản là không có ngọc thạch gì cả! Khối nguyên thạch này nhiều lắm chỉ có thể bán với giá năm ngàn tệ, ông lại bán cho tôi ba trăm vạn!"
Ông chủ mỉm cười, cố ý hỏi: "Vậy thì theo ý kiến của anh, anh muốn giải quyết như thế nào?"
"Giải quyết như thế nào ư? Hoàn tiền!"

Chủ cửa hàng cười ha hả.
"Sếp Viên, uổng cho anh là một người từng trải lăn lộn lâu như vậy trong giới nguyên thạch.

Sao thế, không hiểu quy tắc một chút nào à?"
Câu này khiến Viên Nhai Vĩ ngây ngẩn cả người.
Sao anh ta có thể không hiểu quy tắc cơ chứ?
Mua đồ ở đây luôn là một tay giao tiền một tay giao hàng, sau khi thanh toán xong thì không liên quan gì nữa.
Nếu bạn bỏ ra cực ít tiền mua được ngọc thạch cực phẩm thì là ông chủ không may mắn, nếu bạn bỏ ra nhiều tiền để mua trúng thứ phẩm thì bạn là người xui xẻo.
Ở đây, thứ phải so đấu là mắt nhìn và may mắn.
Nếu bạn không muốn so mắt nhìn và vận may, thì hãy trực tiếp đi mua ngọc thạch đã mở được đi.

Những thứ đó là tiền nào của nấy, mua bán công bằng.
Nếu muốn mua nguyên thạch thì không còn cách nào khác, phải làm việc theo quy tắc.
Viên Nhai Vĩ biết quy tắc đó.
Nguyên nhân khiến anh ta nóng nảy chủ yếu là vì bị lừa quá thảm, hơn nữa lại thấy xấu hổ trước mặt Kỳ Chấn nên mới tức giận như vậy.
Anh ta phẫn nộ nói: "Tôi mặc kệ, ông nhất định phải hoàn tiền!"
"Ồ? Vậy thì để mọi người phân xử đi."
Ông chủ cửa hàng còn chưa nói dứt lời, một đám người đã xông tới, tất cả đều là chủ cửa hàng khác của phường nguyên thạch.
Ở đây, mỗi một nhà mỗi một hộ đều có trao đổi tin tức với nhau.
Viên Nhai Vĩ vừa nhìn thấy nhiều người xông tới như vậy thì tức khắc chân nhũn ra.

Nếu thật sự náo loạn thì một mình mình sao có thể đấu nhiều người như thế được?
Anh ta chỉ tay về phía ông chủ: "Được, tôi nhớ kỹ ông rồi."
Chủ cửa hàng mỉa mai: "Anh phải nhớ kỹ một chút, ở đây phải nắm rõ quy tắc.


Sau này đừng có tùy tiện vào cửa hàng của người khác mà nói là không có hàng đẹp, hiểu không?"
Vừa nghe những lời này, Viên Nhai Vĩ vỡ lẽ.
Anh ta gầm lên: "Ông đã biết miếng nguyên thạch kia là thứ phẩm từ lâu mà còn cố ý lừa tôi?"
Chủ cửa hàng không nói gì, nhưng từ biểu cảm khinh rẻ ấy là có thể thấy Viên Nhai Vĩ nói đúng rồi.
Dù thế nào đi nữa, làm người làm việc đều phải khiêm tốn.
Bạn đến địa bàn của người ta, vừa vào đã khoa tay múa chân nói người ta không có hàng tốt, người ta không chỉnh bạn mới là lạ.
Ba trăm vạn là cái giá của bài học đau đớn thê thảm này.
Viên Nhai Vĩ ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ nói không nên lời.
"Được, được lắm, lũ khốn nạn chúng mày, sau này xem tao giết chúng mày như thế nào!"
Viên Nhai Vĩ hùng hùng hổ hổ rời khỏi cửa hàng.
Ngoài mắng hai câu cho sảng khoái, anh ta thực sự cũng không còn cách nào khác tốt hơn.
Trở lại bên cạnh Kỳ Chấn.
Viên Nhai Vĩ cúi đầu thở dài, lần này xem như hoàn toàn mang tiếng rồi.
Điều khiến anh ta tức giận hơn chính là Kỳ Chấn lại còn nói: "Được rồi, cậu đừng tức giận nữa.

Vừa rồi tôi đã bàn bạc với Giang thần y.

Nếu miếng nguyên thạch kia của cậu ấy có được miễn phí là nhờ quan hệ của cậu, thì chi bằng đưa cho cậu là được.

Cậu có thể dùng miếng Đế Vương Lục này của Giang Sách bù lại tổn thất."
"Phát triển chế tạo cho tốt, dùng Đế Vương Lục bù lỗ ba trăm vạn, quá hời rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc