CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Đường Hiệp Hòa, số 191, chi nhánh Châu báu Hằng Tinh tại Giang Nam.

Đây là chi nhánh do Châu báu Hằng Tinh thành lập ở Giang Nam vào hai năm trước, vẫn luôn điều tra tình hình cụ thể khu vực Giang Nam, chỉ quan sát chứ chưa từng có hành động gì.

Một mặt vì bà cụ thuộc trường phái cổ hủ bảo thủ, mặt khác vì chưa hiểu rõ tình hình trong nước nên cần thời gian quen thuộc.

Nhưng bây giờ, tất cả những điều kiện này đã được đáp ứng.

Hôm nay Kỳ Chấn hẹn gặp Giang Sách, ngoài mặt là tán gẫu với bạn cũ, nhưng thực chất cũng là vì mục đích mở rộng kinh doanh trang sức ở khu vực Giang Nam.

Tin rằng Giang Sách ở Giang Nam lâu như vậy chắc chắn hiểu rõ hơn Kỳ Chấn.

Bíp bíp.

Giang Sách đậu xe vào bãi đậu xe rồi đi bộ đến cửa hàng Châu báu Hằng Tinh.

Theo như Kỳ Chấn nói trên điện thoại, tiệc rượu đã được chuẩn bị sẵn trên lầu hai đang chờ Giang Sách tới.

Vốn dĩ Giang Sách vô cùng vui vẻ, có thể gặp mặt bạn cũ là chuyện cực kỳ vui mừng nhưng anh không ngờ rằng vừa đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại.

Hôm nay nhân viên bảo vệ khá căng thẳng.

Tổng bộ Milan tới đây là một sự kiện rất quan trọng, vì vậy người bình thường hoàn toàn không được phép vào.

Chỉ những vị khách quý mới có thể được vào.

Trong mắt nhân viên bảo vệ, một người ăn mặc giản dị như Giang Sách không phải khách quý, thậm chí còn không bằng người bình thường mà chỉ hơn ăn mày một chút.

Đừng nói là lúc này, cho dù bình thường cũng sẽ bị nhân viên bảo vệ ngăn lại.

Nhân viên bảo vệ nhìn Giang Sách từ trên xuống dưới rồi chế nhạo: “Mày biết đây là đâu không? Tiền lương mười năm của mày cũng không thể mua nổi bất kỳ viên đá quý nào ở đây đâu, nhanh cút đi.



Giang Sách cũng không biết phải làm sao.

Rõ ràng là anh được mời đến ăn cơm, kết quả là! Ăn một bữa cơm cũng không cho khách vào?
Anh nhẹ giọng nói: “Tôi là khách của chủ tịch Kỳ các cậu hẹn tôi tới đây ăn cơm.


Nghe đến đây, nhân viên bảo vệ không nhịn được cười.

“Ồ, mày còn biết chủ tịch Kỳ của bọn tao hả? Còn muốn ăn cơm với chủ tịch Kỳ?”
“Không soi mặt vào nước tiểu nhìn lại bộ dạng của mày xem, chủ tịch Kỳ bọn tao lại có loại bạn ăn xin như mày sao?”
“Nói cho mày biết, trước đây cũng có người nói như này suýt bị tao đánh gãy chân đấy.

Nhóc con, nếu mày biết điều thì tự cút đi, đừng để ông đây ra tay, hiểu chưa?”
Nhân viên bảo vệ này không thèm nghe lời anh nói.

Theo anh ta, Giang Sách là một kẻ lừa đảo, không biết có ý định gì với chủ tịch Kỳ của họ.

Giang Sách lắc đầu cười khổ: “Anh thật sự muốn tôi đi sao?”
“Vớ vẩn, nhanh cút đi.


“Nếu tôi đi, anh rất khó mời tôi quay lại đấy.


“Ồ, còn phải “Mời” mày quay lại ư, thật sự coi mình là ai hả? Mày có cút không? Nếu còn không cút, ông đây sẽ đánh gãy chân mày, để người khác khiêng mày ra ngoài.


Giang Sách nhún vai, xoay người vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Kỳ Chấn.

Sau ba tiếng chuông, cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói ấm áp của Kỳ Chấn từ đầu bên kia truyền đến: “Giang Sách, cậu đến rồi à? Bây giờ tôi đến đón cậu.


Giang Sách cố ý giả giọng tủi thân nói: “Tôi đến rồi nhưng không vào được.


“Có ý gì?”
“Nhân viên bảo vệ nhà ông ghê gớm thật đấy, trực tiếp bảo tôi cút.


Tít tít, điện thoại cúp máy.

Giang Sách cất điện thoại, mỉm cười, cố ý đi chậm lại, anh biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Không phải chọc tức nhân viên bảo vệ kia mà là muốn đùa giỡn anh ta.

Quả nhiên, trước khi Giang Sách bước ra ngoài năm mươi mét, anh nghe sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã.

Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.

Nhân viên bảo vệ đó lao đến trước mặt Giang Sách như một cơn gió, dường như biến thành người khác, trên mặt mang theo nụ cười.

“Anh Giang, xin dừng bước!”
Giang Sách vẫn giả vờ như không biết gì: “Làm sao vậy? Anh chê tôi “Cút” chậm sao? Vậy tôi sẽ về nhanh hơn.



Anh ra vẻ bước nhanh hơn dọa nhân viên bảo vệ vội vàng đưa tay ra ngăn cản.

“Anh Giang, anh đừng đùa với tôi nữa, vừa nãy chủ tịch Kỳ đã trách mắng tôi một trận.

Anh là khách mời tôn quý nhất của chủ tịch Kỳ chúng tôi.


“Nếu hôm nay không mời được anh trở về, tôi nhất định sẽ mất việc.


Giang Sách nhíu mày: “Không phải anh nói tôi cút ra ngoài sao?”
“Ôi, anh Giang, là tôi mắt chó coi thường người khác, tôi là cái thá gì chứ, anh đừng chấp tôi, đừng làm khó tôi được không?”
Nói rồi, nhân viên bảo vệ trực tiếp nằm trên mặt đất.

“Bây giờ tôi lăn cho anh xem, anh bớt giận được không?”
Vừa nói xong, nhân viên bảo vệ lăn qua lăn lại trên mặt đất, mặt mũi hay tôn nghiêm cũng không thèm để ý.

Thật sự cũng không dễ dàng.

Giang Sách lắc đầu: “Được rồi, đứng lên đi.


“Phù phù phù.

” Nhân viên bảo vệ đứng lên phủi bụi trên người rồi nói: “Anh Giang, anh đồng ý quay về với tôi chứ?”
Giang Sách từ tốn nói: “Sau này, anh thu liễm tính tình lại, đừng nhìn người khác bằng ánh mắt coi khinh như vậy.


“Vâng, tôi biết sai rồi.


Anh ta có thực sự biết sai không thì không ai biết, nhưng quả thực Giang Sách đã dạy cho anh ta một bài học.

Giang Sách không thích tiếp tục tranh cãi với một nhân viên bảo vệ nho nhỏ, vì vậy anh thở phào nhẹ nhõm rồi quay người đi tới cửa lớn của Châu báu Hằng Tinh.

Còn chưa tới cửa, anh đã nhìn thấy Kỳ Chấn dẫn đầu một nhóm người đến cửa đón.

“Giang thần y!”
Kỳ Chấn vui mừng đón tiếp, không nói lời nào đã ôm lấy Giang Sách.

Ông ta có thể giữ mạng, nhà họ Kỳ không sụp đổ, tất cả là nhờ Giang Sách.


Giang Sách là ân nhân của ông ta, là quý nhân của ông ta.

Hai người ôm nhau hồi lâu, Kỳ Chấn trừng mắt nhìn nhân viên bảo vệ phía sau, vừa định khiển trách, Giang Sách đã xua tay nói: “Quên đi, tôi đã dạy cho anh ta một bài học rồi, đi thôi.


“Ừ.

” Kỳ Chấn lạnh lùng nhìn nhân viên bảo vệ nhưng không nói gì, vui vẻ lôi kéo Giang Sách vào trong cửa hàng.

Thái độ khiêm tốn và tôn trọng của Kỳ Chấn đối với Giang Sách khiến không chỉ các nhân viên bảo vệ không hiểu, mà cả nhiều cấp cao cũng không hiểu.

Phần lớn họ không biết Giang Sách làm gì ở tổng bộ Milan.

Nếu biết, họ sẽ không kinh ngạc thái độ của Kỳ Chấn, đừng nói cung kính với Giang Sách, cho dù nhường vị trí chủ của nhà họ Kỳ thì cũng không thấy lạ.

Kỳ Chấn và Giang Sách đi phía trước, những cấp cao khác theo sau, lần lượt lên tầng hai.

Những người khác đều ổn chỉ có giám đốc chi nhánh Viên Nhai Vĩ thấy khó chịu.

Theo lý mà nói, ở khu vực Giang Nam, người lớn nhất là anh ta, tổng giám đốc chi nhánh.

Hôm nay lẽ ra phải lộ diện trước mặt Kỳ Chấn, nịnh bợ một chút.

Ai biết được Kỳ Chấn không thèm để ý tới anh ta, mọi sự chú ý của ông ta đều đổ dồn vào Giang Sách, khiến Viên Nhai Vĩ vô cùng khó chịu, giống như một phi tần bị đối xử lạnh nhạt trong hậu cung, nội tâm toàn là ghen ghét.

Anh ta càng nhìn Giang Sách càng thấy khó chịu, anh ta nhất định phải lấy lại thể diện trong bữa tiệc hôm nay!
“Một đứa nhà quê cũng dám tranh công lao trước mặt tao?”
“Xem tao chơi chết mày như thế nào?”
Viên Nhai Vĩ lẩm bẩm hai câu rồi đi theo lên tầng hai.

.


Bình luận

Truyện đang đọc