CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Thủ đoạn tàn nhẫn, kỹ thuật cao siêu, Giang Sách vừa ra tay đã khiến cho những người này biết người đàn ông trước mắt tuyệt đối không phải người lương thiện.

Nhưng đối với những con sói này mà nói, mùi máu tươi chẳng những không khiến cho bọn họ lui về phía sau, ngược lại càng thêm kích thích thú tính của bọn họ.

Một người ngã xuống xong, càng có thêm nhiều người vọt lên, trong ánh mắt mỗi người đều tản mát ra dục vọng mãnh liệt, hận không thể cắn nuốt Đinh Mộng Nghiên không còn một mảnh vụn.

Phụ nữ, trong mắt bọn họ chỉ có phụ nữ.

Đinh Mộng Nghiên bị dọa liên tục hét chói tai, thân thể run lẩy bẩy, cô sống trong thời đại hòa bình nên nào đã từng gặp qua trường hợp như vậy?
Bị một màn trước mắt làm cho sợ tới mức tay chân lạnh lẽo.

Đây cũng phù hợp với phản ứng của người bình thường.

Người bình thường gặp phải tình cảnh như vậy cũng không có bất cứ sức chống cự nào, này cũng là một trong những nguyên nhân mà nhóm công nhân không hề kiêng kỵ, bọn họ không biết đã từng đối phó qua bao nhiêu người như vậy, không có một ai có thể chạy thoát khỏi móng vuốt của bọn họ.

Cho nên bọn họ đương nhiên cho rằng Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên cũng sẽ như vậy.

Nhưng bọn họ nào có biết, hôm nay người bọn họ gặp được không phải người bình thường, mà là Chiến thần tới từ địa ngục Tu La!
Lúc còn ở Tây Cảnh, Giang Sách từng gặp phải cục diện còn hung hiểm hơn hiện tại cả nghìn lần vạn lần, người ở Tây Cảnh, bàn về kỹ thuật chiến đấu cùng phương diện ý chí thì bọn họ càng mạnh hơn ở đây nhiều.

Nhưng dù vậy, lúc đối mặt với Giang Sách, bọn họ vẫn bị đánh cho tan tác.

Chiến thần Tu La, am hiểu nhất chính là phá hủy phòng tuyến lòng người!
Khoảnh khắc một công nhân xông lên, chỉ khẽ chạm mắt với Giang Sách, cả người anh ta liền dừng lại động tác, sắc mặt trắng bệch, cảm giác tử vong đang đến gần.


Ngay sau đó, bàn tay to lớn của Giang Sách ấn chặt mặt anh ta, trực tiếp đập anh ta vào tường!
Nháy mắt, đầu óc anh ta như nở hoa.

Đứt tay, đứt chân, gãy xương, chảy máu, ngắn ngủn chỉ vài giây, toàn bộ đám công nhân xông lên đều nằm la liệt trên mặt đất, đời này coi như bỏ, nhất định trở thành kẻ tàn phế.

Nhìn thấy một màn như vậy, đám người ở phía sau ngẩn tò te, người đàn ông này sao không hề giống đám người trước kia từng gặp thế?
Bọn họ dừng lại, không dám tiến về phía trước.

Mặc dù máu tươi sẽ khiến cho bọn họ càng thêm hưng phấn, nhưng lúc đứng trước sự sống và cái chết, bọn họ vẫn sẽ khôi phục lý trí.

"Đây là người sao?"
"Trời đất ơi, nói đùa hả? Đây chính là ma quỷ."
Đám công nhân nhìn nhau, cũng không biết nên làm gì cho phải, vốn muốn thừa dịp lấy nhiều bắt nạt ít, mọi người đồng loạt xông lên chế phục người đàn ông này, sau đó xử lý người phụ nữ kia,
Kết quả sau một trận, bảy tám người nằm trên mặt đất, thảm hại không chịu nổi.

Càng đáng sợ hơn chính là, bọn họ không còn định tiếp tục đánh nhau với Giang Sách nữa, nhưng Giang Sách có vẻ như không định bỏ qua cho bọn họ!
Chỉ thấy Giang Sách trực tiếp cầm lấy một cây thép trên mặt đất, dùng sức mà vung, thép xé không gian lao đến, đâm thủng hai người công nhân, đính vào cùng một chỗ!
Nháy mắt, tiếng kêu rên thảm thiết truyền khắp mọi nơi.

Giang Sách đánh tiếp, một phát túm lấy cổ áo của một kẻ trong đám người, không ngừng đập xuống đất.

Một cái, hai cái, ba cái!
Đập đến mức răng trong miệng người công nhân kia gãy sạch, máu tươi phun tứ tung trên đất, sau đó Giang Sách giật đầu anh ta hướng về những người còn lại.


Cảnh tượng này, không khác gì lệ quỷ trong phim kinh dị.

"Quỷ, quỷ!"
Nhóm công nhân hoàn toàn bị dọa sợ.

Bọn họ từng thấy qua cảnh tượng tàn nhẫn, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng nào tàn nhẫn như vậy, trước kia những người đó chỉ có bị bọn họ bắt nạt, chứ nào có người bắt nạt bọn họ.

Hơn nữa cho dù bọn họ đánh không lại người ta thì thu tay là được, chứ lần đầu tiên đụng tới tình huống đã lấy nhiều địch ít mà còn bị người ta đuổi đánh.

Tình huống này phá vỡ thế giới quan của mọi người.

Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng mỗi người.

Cho tới giờ phút này, bọn họ mới biết được mình đã chọc vào người đàn ông không nên dây vào.

Nhưng hiện tại mới biết được thì đã quá muộn, dục vọng chiến đấu của Giang Sách hoàn toàn bị khơi dậy, sư tử được thả ra khỏi lồng sắt, không khiến bọn họ phải trả một cái giá lớn thì làm sao mà được?
"Chúng tôi không đánh, không đánh nữa."
"Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi biết sai rồi."
"Chúng tôi không dám động vào người phụ nữ của anh nữa, anh đi đi, đừng tổn thương chúng tôi nữa được không?"
Muộn rồi!
Chỉ thấy Giang Sách như một trận gió vọt vào trong đám công nhân, hai đấm vung lên.


Răng rắc, răng rắc, không ngừng có tiếng xương cốt bị bẻ gãy, có một người thảm nhất, bị Giang Sách vặn cánh tay, cả một cánh tay đều bị giật đứt lìa!
Máu tươi phụt ra, vô cùng thê thảm.

Một hồi bi kịch nhân gian đang trình diễn, tất cả công nhân như quỷ khóc sói gào, co cẳng mà chạy.

Nhưng bọn họ trốn đi đâu cho hết?
Từng tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, có người bị máu tươi nhuộm đỏ, hai mắt Giang Sách đỏ tươi.

Đinh Mộng Nghiên là vảy ngược của anh, hôm nay đám người này dám động vào vảy ngược của anh, kết cục nhất định sẽ rất bi kịch.

Trong lúc Giang Sách đang đánh nhau đến hưng phấn, một người đàn ông có dáng người cường tráng đi tới, lớn tiếng quát: "Dừng tay!"
Giang Sách tạm dừng một giây, sau đó một cước giẫm lên bụng một tên công nhân trong số đó, giẫm mạnh đến độ thận cũng bị dập nát.

Anh hơi quay đầu nhìn về phía người đàn ông cường tráng.

Người đàn ông cường tráng kia thân cao gần hai mét, bình thường diễu võ dương oai, thấy ai cũng xem thường, nhưng chỉ mới bị Giang Sách nhìn thoáng qua đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Lại nhìn đến hiện trường đầy rẫy tay chân đứt gãy, anh ta sợ tới mức tiếng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.

Anh ta nói: "Tôi, tôi là quản đốc của đám công nhân này -Xi Hổ, anh, anh tới đập phá sân bãi à?"
Giang Sách dàng chất giọng khàn khàn đáp: "Tôi tới nói chuyện làm ăn."
"Nói chuyện làm ăn?"
Xi Hổ thật sự không biết phải nói gì, có ai đến nói chuyện làm ăn như vậy à? Mặc dù tính mạng của đám công nhân ở đây không đáng giá, nhưng ra tay cũng không khỏi quá độc ác rồi đó?
Đánh chó còn phải xem mặt chủ, nói chuyện làm ăn như thế này thì, ha ha, không nói được!
Xi Hổ vừa định mở miệng từ chối, kết quả sau khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Sách thì lời đến bên miệng cứ thế nuốt xuống, bởi vì anh ta cảm thấy nếu mình từ chối đối phương thì rất có khả năng cũng sẽ trở thành một thành viên trong đám nằm trên mặt đất kia.

Giang Sách nói: "Chúng tôi là người của Sản Xuất Nhiệt Đinh, ngày hôm qua đã có liên hệ với ông chủ của mấy anh là Thiêu Hồ Tử."
Xi Hổ nuốt nước miếng: "Được, các anh đi theo tôi."

Đinh Mộng Nghiên vội chạy tới bên cạnh Giang Sách, nắm tay Giang Sách, đi theo Xi Hổ về phía tòa cao ốc văn phòng.

Dọc đường đi, Đinh Mộng Nghiên kinh hồn chưa định.

Bên trong nhà máy, những ánh mắt xanh như mắt sói, thi thoảng sẽ đến gần cô, khiến cô sợ tới mức núp ở sau người Giang Sách.

Một đường yên bình, rất nhanh, đoàn người tiến vào tòa cao ốc văn phòng.

Lạ ở chỗ, Xi Hổ cũng không dẫn theo bọn họ lên lầu, mà đi thang máy xuống dưới mặt đất.

Sau khi cửa thang máy mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến cho Đinh Mộng Nghiên suốt đời khó quên.

Chỉ thấy toàn bộ đại sảnh có đủ các nhân vật muôn hình muôn vẻ, cả trai lẫn gái ăn mặc loè loẹt.

Ở vị trí chính giữa có một cái bệ tồn tại như một lôi đài, trên lôi đài, hai người đàn ông có vóc dáng cường tráng đang đọ sức.

Người xung quanh không ngừng hò hét inh ỏi, duy trì tiếng vỗ tay tán thưởng người phe mình.

Đinh Mộng Nghiên nhìn quanh.

Chỉ thấy trên lôi đài, một người đàn ông để tóc dài đánh ra một nắm đấm mạnh mẽ, nện vào mặt đối thủ, trực tiếp khiến mặt đối thủ biến dạng.

Người đàn ông tóc dài nhấc đối thủ dậy, quăng một cái xuống lôi đài, cảnh tượng vô cùng máu tanh.

Đinh Mộng Nghiên càng thêm sợ hãi, trốn ở sau người Giang Sách lạnh run.

Nơi này, thật sự là nhà máy sản xuất thép sao?1.


Bình luận

Truyện đang đọc