CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Giang Sách nhấp một ngụm rượu, híp mắt cười với Diêu Hàng, cố ý nói: "Tôi thật sự rất thích cách phục vụ của bọn họ, rất khác biệt.

Mỗi lần tới đây ăn cơm, tôi đều cảm thấy vô cùng thoải mái, có lẽ đây chính là điểm đặc sắc của Nam Thành nhỉ?"
Diêu Hàng nghe xong càng không biết phải nói gì.

Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người xem chuyện này là điểm đặc sắc.

Đúng là rất đặc sắc, đâu chỉ mình Nam Thành mới có, cả nước, thậm chí trên toàn thế giới, chỗ nào chả có?
Mẹ kiếp, thật sự tính tiền từng hạt một hả? Ha ha, đúng là thế giới to lớn, không gì là không thể, hôm nay thật sự được mở mang kiến thức rồi.
Diêu Hàng thầm khinh bỉ Giang Sách một trận, nghĩ rằng chẳng lẽ đầu óc anh bị hư à? Hay là, những kẻ có tiền như anh đều thích phung phí của trời như vậy?
Lúc bấy giờ, Giang Sách hỏi: "Anh Diêu, nhìn bộ dạng anh hình như còn đắn đo lắm, bằng không thì thôi, bỏ đi, bữa cơm này cứ để tôi trả?"
"Không không không, sao lại thế được?"
Đương nhiên là không được!
Nếu để Giang Sách trả tiền, vậy cơ hội làm bạn bè xem như tan biến, quan hệ với Giang Sách cũng bị chặt đứt hoàn toàn, làm sao còn tìm được cơ hội ra tay?
Vì để tiếp tục củng cố “mối quan hệ hữu nghị” giữa mình và Giang Sách, anh ta không còn cách nào, chỉ có thể phùng má giả làm người mập.
Anh ta hung tợn trừng phục vụ, tâm không cam tình không nguyện lôi thẻ ngân hàng ra.
"Cà thẻ!"

"Vâng, sẵn sàng vì ngài phục vụ."
Tay của tên phục vụ cũng rất nhanh, lập tức nhận lấy thẻ, cà vào máy, sau đó nói: "Xin ấn mật khẩu."
Tay Diêu Hàng run run nhập mật khẩu, trong đầu thì chửi mắng hết lời.
Còn Giang Sách lúc này lại làm như không có chuyện gì xảy ra, ung dung uống rượu, như thể hết thảy mọi thứ chẳng can hệ gì tới anh.

Tân Uẩn đứng bên cạnh nhìn mà chẳng hiểu gì, theo lý mà nói, nếu kết giao bạn mới, không phải nên đối xử tốt với người ta hay sao?
Tại sao Giang Sách lại cố tình hãm hại đối phương?
Giang Sách là đang khảo nghiệm đối phương ư?
Trong lòng Tân Uẩn có vô số câu hỏi, một người đơn thuần, hiền lành như cô ấy căn bản không thể nhìn ra sự dối trá, tàn ác của Diêu Hàng, thậm chí còn ngây thơ tưởng rằng Diêu Hàng thật sự là người tốt, rất nhiệt tình, rất hiếu khách.
Sau khi trả tiền xong, Diêu Hàng ép mình nở nụ cười tươi.
Giang Sách xấu xa nói: "Bữa cơm này thật không rẻ, anh Diêu, làm phiền anh phải chảy nhiều máu rồi."
Diêu Hàng phủi tay: "Nhiêu đây còn chưa tính là gì, có thể làm quen với nhân vật lớn như anh Giang đây, chảy chút máu thì có sao đâu? Mai mốt nếu anh Giang còn cần tới sự giúp đỡ của tôi, cứ việc mở miệng, tôi tuyệt đối không chối từ! Anh muốn mua gì, tôi đều trả cho anh."
Câu này chỉ là một lời khách sáo.
Trên thực tế, người bình thường cũng sẽ nghĩ như vậy, không ai xem nó trở thành lời thật lòng cả.
Nhưng lúng túng làm sao, Giang Sách lại tưởng thật!
Anh đặt ly rượu xuống, gật đầu: "Nếu anh Diêu đã hào phóng như vậy, vậy tôi cũng không khách khí nữa.


Vừa lúc tôi có mấy món đồ muốn mua, đi, chúng ta đi mua sắm thôi nào."
"Hả?"
Diêu Hàng há hốc miệng, không nói nên lời, tên Giang Sách này đúng là không biết khách khí chút nào.
Nhưng lời đã thốt ra, muốn đổi ý cũng chẳng còn kịp, Diêu Hàng chỉ đành đâm lao theo lao với Giang Sách.
Bọn họ bước ra khỏi nhà hàng, đi bộ qua mấy con đường, tới một khu chợ đêm tương đối phồn hoa, náo nhiệt.

Khu chợ đêm này chuyên bán đặc sản địa phương, cũng có số lượng lớn “đồ cổ”, đương nhiên, toàn bộ đều là hàng giả.
Đoàn người Giang Sách vừa đi vừa nhìn.
Bước chân vào một cửa hàng đồ gốm, Giang Sách thuận tay cầm một ly sứ màu sắc sặc sỡ lên, hỏi: "Ông chủ, cái này giá bao nhiêu?"
Chủ cửa hàng thấy bộ dạng Giang Sách không giống người địa phương, cộng thêm khẩu âm bên ngoài, bụng dạ lập tức trở nên đen tối.
"Ôi chao, chàng trai này, ánh mắt của anh đúng là rất tinh.

Đây là bảo bối trấn cửa của tiệm chúng tôi đấy, là sứ Thanh Hoa truyền từ đời Càn Long đấy.

Nghe đồn, tối nào vua Càn Long cũng dùng nó để uống trà đó, vô giá!"
Vừa nghe đã biết nói hươu nói vượn, dù không phải người trong ngành như Tân Uẩn cũng có thể nhận ra cái ly này chắc chắn là hàng kém chất lượng, là hàng nhái.

Nhưng Giang Sách lại như bị “sa sút trí tuệ” vậy, cao giọng trả lời, nghe có vẻ ngạc nhiên lắm: "Ly mà vua Càn Long dùng để uống trà mỗi tối ư? Ôi, đây quả là thứ tốt, tôi nhất định phải mua mới được.

Xin hỏi ông chủ, bao nhiêu tiền vậy?"
Chủ cửa hàng ra vẻ thần bí, dựng thẳng một ngón tay.
"Một triệu? Ái chà, đúng là quá rẻ!" Giang Sách hưng phấn nói.
Câu này của anh khiến tất cả mọi người sửng sốt không thôi.
Thật ra ý của ông chủ là chỉ cần một nghìn tệ, đương nhiên, nếu anh trả giá thì một hai trăm cũng được; kết quả đối phương lại trực tiếp nói ra con số một triệu, còn ngại quá rẻ!
Chuyện này khiến chủ cửa hàng sướng phát điên luôn rồi.
Đương nhiên, cũng khiến Diêu Hàng lòng đau như cắt, một cái ly rách nát mà trị giá một triệu? Đùa gì vậy? Một trăm tệ cũng chẳng ai thèm mua đâu!
Giang Sách rất thích cái ly này, cầm hoài không buông, còn quay sang khoe khoang với Diêu Hàng: "Anh Diêu, chắc là anh không biết, con người tôi thích sưu tập mấy thứ đồ cổ như vầy lắm.

Trong nhà tôi trưng bày rất nhiều đồ vật nhỏ, như là ấm trà của Càn Long, ghế của Chu Nguyên Chương, nghiên mực của Tô Đông Pha, bội kiếm của Lý Bạch, nhà tôi có rất nhiều!"
"Nếu có rảnh, tôi nhất định sẽ dẫn anh tới nhà xem thử, toàn là trân phẩm cả đấy."
Trên mặt Diêu Hàng vẫn treo nụ cười tươi, thực tế trong đầu đã mắng Giang Sách máu chó đầy người.

Loại hàng kém thông minh như vậy, chắc trong nhà chỉ toàn hàng vỉa hè hàng rác rưởi cả thôi.
Giang Sách chép miệng với Diêu Hàng: "Ngại quá, hôm nay lại để anh phải tiêu phí rồi."
"Không sao, không sao."
Trong lòng Diêu Hàng máu chảy thành dòng, lại thêm một triệu cất bước ra đi!
Lần này, cuối cùng Tân Uẩn cũng đã nhìn ra điểm không hợp.


Không có lý nào Giang Sách lại ngu xuẩn như vậy, anh nhất định là đang cố ý hãm hại Diêu Hàng.
Tại sao lại muốn hãm hại một người bạn mới quen?
Giang Sách tuyệt đối không phải cái loại tiểu nhân thích nịnh hót thế này, vậy chắc chắn anh có dụng ý của mình.
Tuy còn chưa hiểu thấu mục đích của Giang Sách, nhưng Tân Uẩn cũng ngậm miệng, không nói thêm câu nào với “người bạn mới” của Giang Sách, hơn nữa cũng bám sát theo sau Giang Sách, không rời nửa bước.
"Ôi chao, anh Diêu, anh nhìn cây quạt kia xem có giống bút tích của Đường Bá Hổ không? Đi, chúng ta đi xem thử!"
"Còn, còn xem nữa hả?"
Diêu Hàng muốn từ chối nhưng lại sợ sẽ đắc tội Giang Sách, phá hủy mối làm ăn này.

Không còn cách nào khác, anh ta chỉ đành tiếp tục dạo chợ đêm với Giang Sách.
Trong nửa tiếng tiếp theo, Giang Sách chơi lớn, cây quạt của Đường Bá Hổ, câu đối của Trịnh Bản Kiều, chiếu của Đỗ Phủ, ngọc tỷ của Chu Lệ, chỉ cần là thứ “tốt” anh đều mở miệng mua tất.
Hơn nữa, không mua đồ thật, chỉ mua đồ đắt tiền.
Một hai triệu chỉ là chút tiền lẻ, về sau mỗi lần ra tay đều là mười triệu, hai mươi triệu!
Diêu Hàng đi bên cạnh vừa cố gắng chịu đựng nỗi đau thấu tim, vừa giúp Giang Sách trả tiền.

Anh ta mắng thầm trong đầu: đồ khốn kiếp nhà mày, cứ chờ đây, chỉ cần ông có cơ hội, ông sẽ cướp hết toàn bộ gia sản của mày vào tay! Tiền chi ra hôm nay, xem như vốn đầu tư giai đoạn trước vậy!
Đêm nay, Giang Sách vô cùng vui vẻ mua hết cái này tới cái khác, mà Diêu Hàng cũng đau tới cắt gan cắt ruột.
Cuối cùng, thấy sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Giang Sách mới ném tất cả mọi thứ xuống đường cái, đứng trước mặt mọi người nói ra một câu khiến Diêu Hàng tổn thương cùng cực.
"Diêu Hàng, rất xin lỗi, tôi cảm thấy hai ta thật sự không thể làm bạn bè với nhau được.".


Bình luận

Truyện đang đọc