Giữa đám khói truyền đến tiếng kinh hô của Isa:
- Mê vụ!
Nàng lập tức lảo đảo ngã xuống đất
Từ trước lúc đối phương ném ra thứ đó, Lăng Tiêu đã tự bịt chặt miệng mũi, tiện tay lấy ra hai viên giải độc đan, một viên nhét vào trong miệng Diệp tử, một viên tự mình ngậm. Sau đó, hắn buông miệng mũi mình ra, thấy Isa ngã xuống liền giận tím mặt! Tiếp đó, hắn lắc mình lao tới phía Isa đang vô ý thức tự xé quần áo mình, rất nhanh nhét một viên đan dược vào miệng nàng.
- Vô sỉ!
Lăng Tiêu gầm lên giận dữ. Tinh thần lực mênh mông như biển của hắn lập tức mạnh mẽ đè ép tới đối phương như một ngọn núi lớn.
Đại trưởng lão đứng mũi chịu sào lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tròng mắt giống như cá chết, đứng ngây ngốc tại chỗ!
Những người còn lại cũng không thể tránh được. Trong phạm vi cách Lăng Tiêu 30 thước, tất cả mọi người đều bị áp lực cực lớn bất thình lình đánh tới khiến cho miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, trong tay Lăng Tiêu chợt lóe lên ánh sáng đỏ, màn sương khói nồng đậm kia như thể bị người hút vào miệng, bay nhanh tới tụ tập trên thân Yêu Huyết Hồng Liên kiếm. Chỉ một lát sau, toàn bộ khói độc đều bị Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hút sạch sẽ!
Thân mình Lăng Tiêu liền xông ra ngoài nhanh như điện, một tràng những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Tuy nhiên, những người này liền phát hiện rằng mình vẫn chưa chết mà chỉ có trên cổ tay xuất hiện một điểm đỏ
Ngay sau đó, bọn họ đều cảm thấy không thoải mái, Bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của chính mình, hai mắt đỏ bừng. Sau khi cởi bỏ quần áo thì bắt đầu tự gãi lên da liên tục, tới mức tróc hết da, máu tươi đầm đìa.
Đại trưởng lão có công lực cao nhất nên tỉnh lại sớm nhất, quay ra nhìn bốn phía, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, còn nam nữ trẻ tuổi kia đã biến mất từ lúc nào. Ngay cả Isa cũng không thấy đâu.
Đợi cho đến khi toàn bộ mọi người trên mặt đất đều khôi phục thần trí thì toàn bộ đều sợ tới mức ngây ngốc. Đến lúc này, cho dù là thằng ngốc cũng có thể hiểu được rằng, bọn họ đã tự đâm đầu vào đá rồi! Nếu đối phương mà không có chút kiêng nể hoặc là nể mặt Isa, chỉ sợ tính mạng bọn họ đã chẳng còn!
Tuy rằng tiền tài là thứ tốt, nhưng nếu không còn mạng để dùng thì có bao nhiêu tiền cũng chẳng ích lợi gì!
- Đại... đại ca, chúng ta có… có truy đuổi nữa không?
Cửu trưởng lão Mạc Tạp vừa đánh răng lập cập vừa tự cào tới rách đầm đìa máu một bên ngực, run run hỏi.
- Còn truy cái rắm!
Mạc Lâm trông như một tên ăn mày rách rưới, nổi giận mắng, lảo đảo trở về.
Trong gia tộc Cam Đạo Phu, người luyện võ bậc cao nhất cũng chỉ tới Ma Kiếm Sĩ mà thôi. Trong đám người, Mạc Lâm đem tới đêm nay, lợi hại nhất chỉ là hai gã Cuồng Kiếm Sư, nhưng giờ thấy đều đang ngồi ngẩn ngơ dưới đất! Trừ một gã là Cuồng Kiếm Sư bậc ba, chỉ có chính Mạc Lâm là Cuồng Kiếm Sư bậc bốn là cao thủ nhất tại đây! Mạc Lâm thậm chí cảm giác uy áp vừa mới rồi như thể một ngọn núi lớn ép tới mình, không thể kìm nổi phun một ngụm máu tươi! Thiếu niên đối phương kia có thực lực thế nào? Một luồng hàn khí chợt chạy dọc từ cuối đốt sống lưng lên tới tận đỉnh đầu Mạc Lâm.
- Lăng Tiêu, sương mù đó là loại độc gì?
Trong khách sạn, Diệp Vi Ny nhẹ nhàng xoa xoa mặt Isa, sau đó hỏi.
- Nếu hít vào quá nhiều, con người ta sẽ bị rơi vào ảo cảnh, cảm giác toàn thân ngứa ngáy, sau đó điên cuồng tự gãi. Đồng thời, trong sương mù đó cũng chứa dâm độc mãnh liệt. Trong ảo cảnh, bất kể là nam hay nữ đều thấy mình đang giao hợp với người khác. Nếu trong vòng một canh giờ mà không được cứu trị, nam nhân sẽ bị thoát dương mà chết, còn nữ nhân…
Lăng Tiêu ấp úng một tiếng rồi không nói tiếp nữa.
Tuy nhiên sắc mặt Diệp tử đã đại biến, phẫn nộ nói:
- Vậy sao huynh không giết hết những kẻ đó đi! Chúng căn bản còn chưa thể xác định chúng ta là người nắm giữ đan dược mà đã dám hạ độc thủ!
Lăng Tiêu lạnh lùng cười, nói:
- Giết chúng? Không cần, ta đã truyền loại độc tố này vào trong máu chúng! Trừ khi chúng thay toàn bộ máu trong người, nếu không cứ cách nửa tháng, độc sẽ phát một lần! Bị nhập vào trong máu như vậy cứ mỗi lần sau lại nghiêm trọng hơn lần trước! Hơn nữa, bọn họ sẽ không chết... Loại tra tấn vô tận này sẽ theo chúng cả đời! Để cho đám khốn khiếp tự cho mình là giỏi y dược này cả đời mê muội nghiên cứu xem làm sao giải được loại độc này!
- Như vậy mới hả được giận!
Diệp Vi Ny hung hăng nói, lập tức nhớ tới gì đó, nói tiếp:
- Nhưng sao chúng không có giải dược?
Lăng Tiêu cười khẩy:
- Đã nhiễm độc của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, bọn chúng có thể giải được sao? Nói đùa!
Lúc này Isa đã yếu ớt tỉn hlại, nhìn Lăng Tiêu thì thầm:
- Ca ca,… hai người… không sao chứ?
Diệp Vi Ny đi tới, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng:
- Isa, sao muội phải khổ như vậy? Muội xem, đám người đó có coi muội là người một nhà không? Theo chúng ta đi đi, muội yên tâm, có chúng ta, muội sẽ có thể gây dựng lại rất nhanh! Đến lúc đó, muội có thể đưa phụ thân và ông nội của mình ra làm một gia tộc quý tộc riêng! Đến lúc đó, muội đã có thế mạnh, gia tộc Cam Đạo Phu sẽ lấy muội làm chính thống! Cho nên, muộihoàn toàn có thể không cần lo lắng vấn đề gia tộc xuống dốc!
Isa ngồi dậy, tựa vào đầu giường, khóc thút thít gật gật đầu, nói:
- Diệp tử tỷ tỷ, có phải Isa ngốc nghếch lắm không?
Diệp Vi Ny khẽ cười nói:
- Ai chẳng có lúc ngốc. Muội là người tình cảm tới tận xương tủy, nhưng bọn chúng đều là những kẻ không đáng. Vì vậy, Isa muội cũng không cần phải để ý tới họ nữa.
- Muội biết rồi, Diệp tử tỷ tỷ!
Isa lại khóc thút thít một hồi. Dần dần nàng ngừng khóc, lau khô hai mắt đẫm lệ, thần sắc kiên định nói:
- Chúng ta đi thôi, rời đi nơi này!
Bóng đêm mênh mông, cho đến khi ánh dương lóe rạng dưới chân trời thì nhóm người Lăng Tiêu đã ở rất xa bức tường cao ngất của đế đô.
Để đảm bảo an toàn, Lăng Tiêu cũng không về nhà, mà ủy thác cho Thượng Quan Vũ Đồng mang về nhà mình một phong thư, nói rằng mình rất an toàn.
Một đường không nói chuyện, Lăng Tiêu tận dụng mọi thời gian để tu luyện. Ở đại lục Thương Lan, linh khí sung túc, thiên tài địa bảo vô số, hơn nữa tâm cảnh của Lăng Tiêu không ngờ cũng đã tu luyện tới Kim Đan trung kỳ. Tin rằng chỉ không lâu sau, hắn có thể đột phá Trúc Cơ, tiến vào Dung Hợp kỳ!
Thị trấn Ô Thản có phong cách rất khác biệt so với đế đô. Nơi này dường như chưa bao giờ thiếu vắng bóng dáng những kẻ mạo hiểm. Bởi vậy, ba người ăn mặc trang phục của kẻ mạo hiểm liền không hề gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Đọc Truyện OnlineDiệp Vi Ny sinh sống ở thị trấn Ô Thản đã mười mấy năm, có thể nói là thuộc từng bụi cây, ngọn cỏ ở đây. Tuy rằng khi ngẫu nhiên nhớ tới dưỡng phụ Từ Đạo Huyền thì trong lòng nàng vẫn gợi lại cảm giác đau thương, nhưng nàng vẫn vô cùng yêu mảnh đất này!
Diệp tử mang theo hai người, rẽ trái quẹo phải mấy lần, dần dần thoát ly khu trung tâm náo nhiệt của thị trấn, đi về phía tây. Bên này phần lớn đều là nhà trệt thấp bé, vẻ mặt mọi người ai cũng xanh xao, vừa nhìn đã biết là hạng người nghèo khổ.
Ba người cũng không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người đó, đi theo Diệp tử thẳng tới cửa một tòa nhà lớn!
Tòa nhà này rất lớn, tường viện dài chừng hơn một trăm thước, cao xấp xỉ một người trưởng thành! Tuy rằng như vậy không tính là cao nhưng ở giữa khu vực dân cư nghèo khổ thế này, tuyệt đối là rất khí phái.
Cửa lớn đóng chặt, ánh mắt Diệp tử lộ ra vẻ kích động, bước nhanh tới, giơ tay gõ cửa.
Một lát, cánh cửa lớn đen sì mở ra một chút, một thằng bé khoảng chừng 7, 8 tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh ló đầu ra, hồ nghi nhìn Diệp tử, hỏi giọng trong trẻo:
- Các ngươi tìm ai?
Đôi mắt Diệp Vi Ny có chút đỏ lên, thấp giọng nói:
- Tiểu Hổ, ta là tỷ tỷ, đừng lên tiếng, mau để chúng ta vào!
Đứa bé tên là Tiểu Hổ lập tức sáng mắt lên vui vẻ, vội vàng mở cửa ra to hơn để ba người tiến vào, nhưng vẫn tò mò đánh giá Lăng Tiêu và Isa ở phía sau Diệp Vi Ny, hỏi:
- Tỷ tỷ, bọn họ là ai ?
Diệp Vi Ny nói:
- Là bằng hữu của tỷ tỷ. Tất cả mọi người ở nhà chứ?
Tiểu Hổ lắc đầu, nói:
- Ngày hôm qua có mấy người đến đây, nói là dưỡng phụ phái tới, còn hỏi tỷ tỷ đã quay về chưa. Chúng ta nói chưa, sau đó những người đó liền mang mấy người Tiểu Ngư tỷ tỷ đi rồi!
- Chết tiệt!
Sắc mặt Diệp Vi Ny xanh mét, hung hăng tức giận mắng
Lúc này, từ trong nhà lao ra một loạt hơn 30 đứa bé cả trai lẫn gái. Tuổi của chúng cũng không lớn, lớn nhất là một thằng bé chỉ khoảng 12, 13 tuổi, lạnh lùng nhìn đám người Diệp Vi Ny.
Khi nhìn thấy ánh mắt Diệp Vi Ny, nó hơi sửng sốt nhưng lập tức lạnh lùng hỏi:
- 'Tiểu Hổ, bọn họ ai? Sao ngươi có thể tùy tiện cho người ngoài vào đây? ! Không biết gần đây chúng ta rất không an toàn sao?
Tiểu Hổ vẻ mặt ấm ức nói:
- Nhưng đó là tỷ tỷ mà!
- Đại tỷ?
Thằng bé kia nhíu mày, bình tĩnh đánh giá Diệp Vi Ny.
Diệp Vi Ny rốt cuộc không kìm nổi, nước mắt tuôn rơi:
- Tiểu Cẩu, ta là Diệp tử đây!
- A, thật là đại tỷ!
Thằng bé kia lập tức vui vẻ chạy nhanh tới, sau đó vội vàng nói :
- Đại tỷ, các người đi mau. Đám khốn khiếp kia không phải thứ gì tốt đẹp đâu!
Đúng lúc đó, từ bốn phương tám hướng truyền đến những tràng vó ngựa. Trong nháy mắt, hơn trăm tên kỵ sĩ hắc y hắc giáp bao vây toàn bộ đại viện. Trong tay các kỵ sĩ đều cầm cường nỏ, nhắm vào mọi người trong viện.
Đầu lĩnh của những hắc giáp kỵ sĩ cưỡi chiến mã thần tuấn, đá văng cửa lớn đi vào. Theo sau hắn là hơn mười thân binh.
Gã đầu lĩnh lạnh lùng nói:
- Phụng mệnh thái tử điện hạ, tuy bắt gian tế địch quốc! Tất cả mọi người lập tức buông bỏ vũ khí trong tay, hai tay cho ra đằng sau, ngồi xổm xuống đất! Nếu không, đừng trách cường nỏ không có mắt!
Lăng Tiêu và Diệp tử liếc nhau, trong lòng thầm mắng Nam Phương Vương quả nhiên quá vô sỉ, mang hết đám trẻ tuổi hơi lớn một chút, chỉ để lại đám trẻ ít tuổi hơn, còn đào thêm một cái bẫy chờ bọn họ!
Những người này không ngờ chính là thủ hạ của thái tử! Thái tử quá là ngu ngốc! Lăng Tiêu thầm mắng nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
- Các ngươi nhầm rồi, trong sân toàn là trẻ con, sao có thể có gian tế được?
Kỵ sĩ vung trường thương sắc bén lóe ra hào quang chói mắt dưới ánh mặt trời, chỉ thẳng vào Lăng Tiêu quát:
- Bớt nói nhảm đi, ta giết ngươi bây giờ!