Vốn đối với bọn họ mà nói, Thục Sơn phái cũng không làm họ sợ hãi. Bởi vì cho dù Thục Sơn phái đều phái tất cả mọi người ra ngoài, một phương chư hầu, cũng không thể chiếm hết tất cả lãnh thổ của Nam châu!
Nhưng Tương Vân Sơn xưng đế … Tương gia nhất định tìm đến!
Đừng nhìn hiện tại Tương gia và Tương Vân Sơn dường như có khoảng cách rất lớn như trước, nhưng trong người chung quy chảy chung một dòng máu! Cho dù không xét về thân tình mà chỉ xét về hiện thực, Tương gia dựa vào Tương Vân Sơn hiện tại mà nói cũng là một hành động sáng suốt.
Tương gia à … Đại tộc vạn năm trong Thánh Vực, cũng không như một môn phái có căn cơ còn thấp như Thục Sơn phái có thể so được, không cần nói gì khác mà nói thành trì mà Tương gia nắm giữ đã vượt quá trăm vạn nhân khẩu! Muốn xuất ra mấy vạn tộc nhân có thể chủ sự, quả thật rất dễ dàng! Hơn nữa Tương Vân Sơn xưng đế, tuy rằng rất nhiều gia tộc coi đó là con rối của Thục Sơn phái nhưng dưới hào quang của Hoàng tộc, nhân tài muốn sẵn sàng góp sức cho Tương Vân Sơn không biết có bao nhiêu … ….
Trưởng lão và tộc trưởng của rất nhiều gia tộc cùng ngồi lại, đối với chiêu thức thình lình xuất hiện của Lăng Tiêu, cũng chỉ có một cảm khái : Cao, thật sự cao minh!
Sau khi Tương Vân Sơn xưng đế, trước mắt cũng không chỉnh đốn nội bộ mà là triệu tập trăm vạn đại quân, đánh giết về phía Liên minh Nam châu! Chỗ dựa lớn nhất phía sau của Tương Vân Sơn chính là những thành viên nòng cốt của Thục Sơn phái.
Rất nhiều người trong gia tộc có lòng, cũng phát hiện một vấn đề, những người này trong Thục Sơn phái dường như cứ cách mấy tháng không thấy mặt, thực lực tăng trưởng quá nhiều, có vài người thậm chí còn khiến người ta có loại cảm giác nhìn họ với cặp mắt khác xưa. Tốc độ thực lực tăng lên quả thật khiến cho những người được xưng là thiên tài ở Nam châu phải xấu hổ!
Chuyện này bắt đầu được truyền đi trong phạm vi nhỏ, rồi sau đó hầu như mọi người đối với loại phương thức nâng cao thực lực mạnh mẽ của Thục Sơn phái sinh ra hứng thú rất lớn và … Sợ hãi rất sâu!
Không ai dám xem thường môn phái thần kì như vậy. Mặc dù người của bọn họ không nhiều. Ai cũng biết, theo đánh giá trong Thánh Vực, nhiều người tất nhiền có số đông nhưng thực tế gặp một cường giả tuyệt thế như Tôn Lập, thì nhiều người cũng chưa chắc có tác dụng gì! Trừ phi, bản thân mình có thể có đủ cường giả để áp chế Tôn Lập!
Đáng tiếc nhất chính là ở Liên minh Nam châu, người duy nhất có thể so sánh với Tôn Lập thì đã chết.
Chết rất uất nghẹn, bị thiên kiếp của người ta nổ thành hồn phi phách tán, chắc hẳn Tư Đồ Quang Huy không có vận may như Lăng Tiêu.
Tuy nhiên cái chết của Tư Đồ Quang Huy, cũng không không truyền ra ngoài, cho nên, đối với quy mô xâm chiếm của Thục Sơn quốc, đám người Tư Đồ cũng cảm thấy phẫn nộ dị thường. Bởi vì trước đây có quan hệ tốt với Thục Sơn phái, Tư Đồ Dũng vẫn cho rằng Lăng Tiêu sẽ không chủ động tấn công bọn họ nên bọn họ cũng sẽ không tấn công Thục Sơn, mọi người cứ như vậy yên ổn không lo, không phải tốt lắm sao?
Tuy nhiên bản thân Tư Đồ Dũng cũng không tin, nếu lão có đủ thực lực tiêu diệt Thục Sơn thì sẽ không động tâm! Một tình cảm riêng tư so với đại sự hưng suy của gia tộc thì có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Huống chi, ở trong lòng Tư Đồ Dũng cũng không có cảm tình tốt như vẻ bề ngoài đối với Thục Sơn phái, Lăng Tiêu. Tư Đồ Dũng cũng đã biết chuyện giữa đứa con cả Tư Đồ Bằng Hạc của mình và Lăng Tiêu, và càng biết hành động quan hệ tốt của mình với Thục Sơn, lại hoàn toàn đẩy Lăng Tiêu và Tư Đồ gia về hai phía.
Cái gọi là thù giết cha, mối hận đoạt thê, chỉ cần là người đàn ông thì không thể tha thứ dễ dàng! Tư Đồ Dũng chẳng những là một người đàn ông, mà còn là đàn ông trong đám đàn ông! Lão đang chờ, chờ đến khi lão tổ tông độ kiếp trở về, đến lúc đó … Sẽ tiêu diệt Thục Sơn, giết chết Lăng Tiêu, chuyện đó chẳng qua là trong nháy mắt!
Đáng tiếc chính là hắn chưa đợi lão tổ tông trở về mà lại đợi trăm vạn đại quân của Tương Vân Sơn xông qua biên cảnh, trực tiếp xông về nơi cư trú của Tư Đồ gia, một đường đánh tới với thế như chẻ tre!
Tư Đồ Dũng nổi giận, Tư Đồ Bằng Hạc cũng nổi giận, mà ngay cả Tư Đồ Bằng Phi có quan hệ không tệ với Lăng Tiêu lửa giận trong lòng cũng bùng phát. Trong đầu chỉ có một chữ- - Chiến!
Tôn Lập đứng bên cạnh Tương Vân Sơn, híp mắt, nhìn về phía tòa thành trì thật lớn ở một nơi cực xa, nó nguy nga sừng sững đứng đó. Khoảng cách như thế cũng có thể khiến người ta có một loại tấn công thị giác và tâm hồn, mơ hồ còn có một loại cảm giác áp bách.
- Đây chính là sào huyệt qua nhiều thế hệ của Tư Đồ gia nha!
Tôn Lập bỗng nhiên cảm khái một câu, ánh mắt chợt ngưng, bắn ra hai luồng tinh quang :
- Sau ngày hôm nay, đó là lãnh thổ của Thục Sơn quốc!
- Gầm lên!
Chừng hơn mười vạn quân nhân giận dữ hết lên một tiếng, thanh thế rung trời khiến cho rất nhiều quân sĩ trên tường thành phía xa bị dọa đến mặt như màu đất, cả người run rẩy.
Tư Đồ gia của Liên minh Nam châu, cũng ẩn tàng trăm vạn binh trong thành, một hồi đại chiến hết sức căng thẳng!
… ….
Lăng Tiêu đứng trên một đỉnh núi cao nhất trong dãy núi cách Thục Sơn phái không tính là quá xa, nhìn xuống trận pháp to lớn có phạm vi ngàn dặm dưới chân, mày nhíu lại.
Trong tai lại nghe thấy một giọng nói hơi yếu :
- Cứu ta … Cứu ta … …
Đại trận như vậy, Lăng Tiêu thực ra mới lần đầu tiên gặp, những tri thức trận pháp hắn học lúc trước xa lạ với đại trận này, dường như hoàn toàn mất đi hiệu quả. Khi đối mặt với trận pháp này, lần đầu tiên trong đời Lăng Tiêu cảm giác mình không nắm chắc!
Tuy nhiên, đối với người tu chân Đại Thừa kỳ có pháp lực gần như vô tận như Lăng Tiêu mà nói, trong thiên hạ cũng không có thứ gì có thể khiến hắn sợ hãi.
Huyền Thiên lệnh bài và Yếu Huyết Hồng Liên kiếm đều lơ lững trên người Lăng Tiêu, bóng dáng Huyền Thiên xuất hiện trên lệnh bài, tiểu Yêu cũng hiện ra bản thể, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn tòa đại trận này.
- Các ngươi có từng thấy qua không?
Lăng Tiêu nhìn hai người hỏi.
Huyền Thiên lắc đầu nói :
- Có cảm giác đã từng gặp qua, tuy nhiên chủ nhân của ta, ngài ngàn vạn lần đừng nghe theo lời nói của ta. Ta thấy tất cả những trận pháp mà ngài bày ra, cũng có cảm giác đã từng quen biết đấy. Điều này thực sự là điều yếu kém của ta!
- Nó có liên quan đến La Ma giới.
Tiều Yêu nhíu lại đôi mi thanh tú trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu vô cùng kiên định :
- Ta có thể từ chỗ này cảm giác được khí tức của La Ma giới! Chủ nhân, tiểu Yêu dường như có loại cảm giác, La Ma giới dường như cất giấu bí mật thân thế … …
- Loại La Ma Hồng Kim Ti có thể luyện hóa bản thể của ngươi, có phải là sản vật của La Ma giới không?
Lăng Tiêu mở miệng hỏi.
Tiểu Yêu gật gật đầu :
- Theo ta nghĩ đúng vậy!
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, nói :
- Thử xuống xem!
Nói xong thân hình chợt tung xuống dưới, nhảy đến bên ngoài trận pháp, một thân tiên lực bảo vệ thân thể Lăng Tiêu, Huyền Thiên lệnh bài và Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng trôi nổi bên cạnh Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nín thở tĩnh tâm, toàn thân bỗng nhiên không có chút năng lượng dao động nào. Nếu như có người đứng bên cạnh Lăng Tiêu, nhất định sẽ kinh ngạc không ngừng. Bởi vì Lăng Tiêu lúc này, ai cũng có thể thấy một người còn sống nhưng lại khiến cho người ta cảm giác đó chính là một tảng đá lạnh như băng! Từ trên người hắn, không cảm giác được một chút sinh khí nào!
Thân thể Lăng Tiêu không lập tức tiến vào trong trận pháp này!
Vù!
Một mũi tên ngầm không một chút dấu hiệu gì bắn về phía Lăng Tiêu!
Đinh!
Một tiếng vang trong suốt, Lăng Tiêu căn bản không tránh né mũi tên này ở nơi mi tâm, một hàn quang lóe lên thì mũi tên kia rơi trên mặt đất, chỗ mi tâm của Lăng Tiêu xuất hiện một điểm đỏ nhỏ, chợt lóe lướt qua. Lăng Tiêu đại thành tiên thể, loại trình độ công kích này tự nhiên không thể làm hắn bị thương.
Khom lưng xuống, nhặt mũi tên trên mặt đất, ước chừng nó dài hai thước, một loại cảm giác rất nặng trên tay, thậm chí có chút vượt quá dự đoán của Lăng Tiêu!
Một mảng sáng bóng trên cán tên, giống như còn mới! không có chút dấu vết của năm tháng! Mũi nhọn của tiễn sắc bén vô cùng, chỗ bén nhọn nhất cuối cùng chính là kim hoa châm bén nhọn!
Lăng Tiêu không tin mũi tên là vật được tạo ra với thời gian không quá lâu. Tuy rằng không biết nó được chế tạo bằng chất liệu gì nhưng lẽ tất nhiên mũi tên này chính là một bảo bối!
Có lẽ Karina có thể biết chất liệu mũi tên này. Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, đưa mũi tên này vào trong nhẫn trữ vật của mình, thứ tốt hiển nhiên phải được lưu giữ.
Bỗng một tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống! Cũng không có dấu hiệu gì! Hơn nữa, tấm lưới lớn này mở ra phạm vi khoảng trăm thước! Tốc độ tấm lưới hướng tới Lăng Tiêu cũng nhanh không thể tin nổi. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Vù! … Vù vù vù!
Vô số tên, theo tấm lưới lớn rơi xuống, từ bốn phương tám hướng bắn về phía Lăng Tiêu!
Đây là một sát trận!
Lăng Tiêu nghĩ trong lòng, thân thể không chút ngừng lại, biến mất tại chỗ, ngay sau đó, xuất hiện ở ngoài mấy trăm dặm, tấm lưới lớn và vô số mũi tên sượt qua. Tuy nhiên lại không có cơ hội cho Lăng Tiêu kịp thở, một luồng kiếm khí băng lãnh, mạnh mẽ quét về phía Lăng Tiêu. Tốc độ của Huyền Thiên lệnh bài cực nhanh, pha lẫn với tiếng cười điên dại không chút nào che dấu của Huyền Thiên, mạnh mẽ nghênh tiếp về hướng luồng kiếm khí kia!
Vật Tiên Thiên lại có thứ nào có thể thương tổn chứ? Có lẽ có nhưng tuyệt sẽ không phải ở trong trận này!
Ầm!
Trong trận bỗng nhiên vang lên một tiếng va chạm thật lớn, Huyền Thiên lệnh bài bị luồng kiếm khí này quét mạnh ra bên ngoài!
Tiều Yêu hừ lạnh một tiếng, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, xông thẳng về phía luồng kiếm khí với tư thế không giảm!
Vang ầm một tiếng!
Trong trận pháp, dường như vang lên một tiếng sấm rền, luồng kiếm khí băng lãnh kia bị kiếm khí màu đỏ của tiểu Yêu chặt đứt.
Lúc này Huyền Thiên mới bay về từ phía xa, ánh mắt Lăng Tiêu dừng ở phía mặt ngoài Huyền Thiên lệnh bài, một luồng ấn ký nhàn nhạt được vẽ ra, không kiềm nổi trong lòng rùng mình, thầm nói : Trận pháp này quả nhiên hùng mạnh, tuy rằng không làm tổn thương đến mình nhưng mình đã có cảnh giới Đại Thừa kỳ nha! Chẳng lẽ trận pháp này, còn có thể có được những hung trận lợi hại hay sao?
Lăng Tiêu nhớ tới Huyết Sát La Thiên đại trận ở Nhân giới. Trình độ hung ác của đại trận kia, nếu như hoàn toàn triển khai, người tu chân Đại Thừa kỳ cũng bị nhốt trong đó!
Nghĩ đến đó, Lăng Tiêu thu lại lòng khinh thị, biết
"Nhân ngoại hữu nhân" "Thiên ngoại hữu thiên". Nếu như coi thường người trong thiên hạ, người chịu thiệt cuối cùng chính là mình.
Tất cả chuyện này đều phát sinh nhanh như tia chớp, ý niệm trong đầu hiện lên như điện, trong đầu dặn tiểu Yêu và Huyền Thiên cũng phải cẩn thận, nhìn chuẩn vị trí, cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Hiện tại, cảnh tượng bỗng nhiên biến đổi, sương mù dày đặc vừa rồi biến thành một vùng thế ngoại đào nguyên!
Nơi đập vào mắt, toàn bộ đều là cây hoa đào có hoa rơi rực rỡ. Lúc này, hoa đào nở rộ, đóa hoa hồng nhạt phủ kín mặt đất, hương khí chung quanh, mấy người phụ nữ có dung mạo tuyệt hảo chơi đùa trong rừng!
Trông thấy Lăng Tiêu cũng không sợ hãi, còn lớn mật hướng về phía Lăng Tiêu lộ ra nụ cười quyến rũ! Khuôn mặt của những người phụ nữ đó khiến Lăng Tiêu giật mình kinh hãi!
- Sư tỷ?
Lăng Tiêu kêu lên thất thanh.