Chẳng qua lúc này khóe miệng vị thần khổng lồ này lộ ra một nụ cười nhạt, đồng thời trên mặt hiện lên vẻ thư thái.
Lăng Tiêu đứng thẳng nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp lúc này đã có một cái hố sâu vô cùng. Khắp dãy núi này nhìn thì rất hài hòa tự nhiên, màu xanh bao trùm khắp nơi, chỉ có một địa phương bị bàn tay lớn kia chụp vào là sụp xuống một khoảng lớn. Từ cái hố đó có nước chảy ra không ngừng, tin rằng chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ trở thành một địa điểm có phong cảnh đặc biệt. Cả dãy núi trùng điệp chạy dài, duy nhất tại nơi này là có một hồ nước sâu.
Tại đáy của hồ nước này nằm một cái đỉnh màu đen lẫn trong màu của bùn đất, nếu không cẩn thận quan sát thì không thể nhận ra nó.
Thế giới trong đỉnh, Kim Hổ ngồi khoanh chân không nhúc nhích, chìm trong tu luyện. Trong nháy mắt đó, Kim Hổ thậm chí cho rằng Lăng Tiêu đã chết rồi. Bởi lẽ sợi dây liên lạc trong tinh thần lực của hai người đột nhiên gián đoạn. Nhưng lập tức Kim Hổ nghĩ lại. Sự gián đoạn này cũng không hẳn là do Lăng Tiêu xảy ra chuyện mà trong nháy mắt khi Lăng Tiêu gặp nguy hiểm đã bỏ qua việc khống chế tinh thần Kim Hổ.
Hay nói cách khác, Lăng Tiêu trong lúc bản thân gặp nguy cơ sanh tử vẫn muốn giải thoát cho Kim Hổ! Trong lòng Kim Hổ thoáng dấy lên sự cảm động. Hắn gầm lên một tiếng, vừa định từ thế giới trong đỉnh lao ra thì lại cảm thấy một luồng khí tức mênh mông ập tới, đồng thời nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu:
- Kim Hổ, đừng đi ra ngoài!
Kim Hổ nghe thấy tiếng nói này, sự phân nộ và điên cuồng trong lòng liền hạ xuống. Từ họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức hỏi:
- Chủ nhân, làm sao vậy?
Tiếng
"chủ nhân" này là Kim Hổ cam tâm tình nguyện gọi. Đôi mắt của hắn còn hơi ướt. Bởi lẽ hắn có thể cảm nhận được Lăng Tiêu lúc này suy yếu tới mức nào. Dù thân thể vẫn tỏa ra năng lượng cường đại nhưng luồng năng lượng này phát ra mới khiến Kim Hổ xác định Lăng Tiêu đang suy yếu. Nguyên nhân rất đơn giản. Lăng Tiêu từ trước tới giờ chưa bao giờ phát năng lượng ra ngoài thân thể, thoạt nhìn chẳng khác gì một người bình thường. Một vũ giả thực sự cường đại thì sẽ không tùy ý thể hiện khí tức của mình, vì như vậy sẽ khiến người ta nhìn thấu mình.
Tiếng nói của Lăng Tiêu vẫn bình ổn như trước nói:
- Không sao đâu, không cần lo lắng. Ta gặp một đối thủ cường đại mà thôi.
Đôi mắt Kim Hổ hiện lên sự kinh ngạc vô cùng, thất thanh hỏi:
- Đối thủ cường đại tới mức nào mà có thể khiến cho chủ nhân bị thương tới mức này chứ?
Lăng Tiêu phẩy phẩy tay, sau đó nói:
- Ngươi không cần phải quan tâm tới việc này đâu. Kim Hổ, có chuyên tâm tu luyện đi!
Kim Hổ gật đầu, biết lời nói của Lăng Tiêu là thật nên cũng chỉ cò thể trả lời:
- Ta hiểu rồi, thưa chủ nhân!
Đệ nhị nguyên thần của Lăng Tiêu dò xét trong thế giới bên trong đỉnh một vòng, phát hiện ra thế giới này đã mở rộng thêm một chút. Biên giới của thế giới này vẫn là một mảnh hư vô. Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên, đại khái đây là tin tức vui nhất ngày hôm nay.
Nhục thân dung hợp hoàn mỹ bị một chưởng kia đánh nát vụn. Dù là tu vi như Lăng Tiêu cũng không thể tiếp nhận sự thật rằng bản thể đã bị hủy, trong lòng phẫn nộ vô cùng nhưng cũng đành bất lực!
Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong thời khắc cuối cùng đã theo đệ nhị nguyên thần của Lăng Tiêu vào trong thế giới bên trong đỉnh. Ngoài ra Lăng Tiêu cũng không biết nhẫn trữ vật của mình có còn hay không. Chẳng qua hắn nhận thấy hẳn là nhẫn trữ vật lành ít dữ nhiều. Đừng thấy cái bàn tay kia khổng lồ như vậy, kẽ ngón tay cũng rộng tới trên trăm thước mà lầm.
Bàn tay đó linh hoạt vô cùng, thậm chí so với đôi tay thêu hoa của các cô nương còn linh hoạt hơn. Hơn nữa năng lượng ẩn chứa trên bàn tay đó căn bản là cảnh giới của Lăng Tiêu không thể so sánh nổi. Nếu không phải đệ nhị nguyên thần của Lăng Tiêu sớm đã chạy, tốc độ lại cao thì có khả năng đã bị bàn tay đó hủy diệt hoàn toàn.
Đệ nhị nguyên thần Độ Kiếp Kỳ hiển nhiên là không thể so với bổn tôn, thậm chí thân thể hiện giờ còn tốt hơn khối thân thể hoàn mỹ trước kia một chút. Sau khi trải qua sự luyện hóa của Lăng Tiêu trong nhiều năm, thực lực khối thân thể đó đã đạt tới độ kiếp hậu kỳ.
Một khối thân thể như vậy mà hiện giờ đã bị hình thần câu diệt!
Nhưng nếu cứ bám vào đó thì làm sao Lăng Tiêu có thể buông tay? Lại làm sao có thể thu hồi được pháp lực chứ?
Vừa chết hụt nhưng Lăng Tiêu rõ ràng cũng không giữ nhiều hận ý lắm. Một người tu chân chính thức cho dù là chính hay tà tâm tính cũng đều phải cực kỳ vững vàng, không dám nói là phải đạt tới cảnh giới
"không mừng vui buồn giận" nhưng cũng không thể để kém nhiều quá.
Thù này đã kết, thân thể và nguyên thần đều đã bị hủy. Lăng Tiêu và Thanh Hà đã ở thế nước lửa, cho dù bây giờ có nghiến răng nghiến lợi cắn ngập gỗ tới ba phân thì cũng sẽ không có tác dụng gì.
Lăng Tiêu muốn làm ngay lúc này là nhanh chóng khôi phục thực lực, ẩn dấu tốt, đừng để tín đồ của tên Thanh Hà đáng chết kia phát hiện ra.
Trong lòng Lăng Tiêu suy nghĩ, ngồi ở biên giới của thế giới trong đỉnh, ngẩng đầu nhìn hư vô vô tận, nội tâm không buồn không vui, khí tức tường hòa của Đại Tự Tại Tâm Kinh lan tỏa ra khắp thế giới trong đỉnh.
Kim Hổ đang tu luyện cũng như mọi sinh vật trong thế giới này, thậm chí cả cỏ cây hoa lá đều cảm nhận được luồng khí tức tràn ngập an lành này. Không ít dã thú hung mãnh bị Kim Hổ bắt tới nơi này đôi mắt đầy hung quang đột nhiên xuất hiện một ánh mắt khác thường.
Lăng Tiêu lúc này như lâm vào một trạng thái kỳ dị. Tu luyện Đại Tự Tại Tâm Kinh không ngừng, chung quanh thân thể Lăng Tiêu bắt đầu tản ra ý nghĩa sâu xa của Đại Tự Tại Tâm Kinh.
Kim Hổ là người thứ nhất có phản ứng, phi thân tới ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, sau đó hiện ra bản thể là một con hổ màu đen to lớn, lẳng lặng ghé vào bên cạnh thân thể Lăng Tiêu. Việc cảm thụ Đại Tự Tại Tâm Kinh khiến linh hồn hắn chấn động, tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Các loài dã thú khác có to có nhỏ đều tụ tập lại ở nơi này. Những mãnh thú hung ác nhất dừng lại cách Lăng Tiêu và Kim Hổ mấy trăm thước, phía sau chúng còn có nhiều tiểu động vật bị hấp dẫn chạy tới.
Cuối cùng, một con mãnh thú hung ác nhất không nhịn được sự hấp dẫn của việc khai mở thần trí, chầm chậm tiến tới gần Lăng Tiêu. Mỗi khi nó tiến một bước đều cẩn thận dừng lại quan sát một chút, tới cuối cùng khi còn cách Lăng Tiêu hơn mười thước thì dừng lại.
Đây là một con báo trên thân có đầy những gai nhọn, vẻ nghi hoặc và cẩn thận vô cùng trong đôi mắt hung ác lúc này hoàn toàn biến mất, nằm xuống nơi đó cảm thụ cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu này!
Động vật trong thế giới này cũng có trên vạn con, dần dần hình thành một vòng bán nguyệt lớn, yên tĩnh ngồi ở đó. Nếu người ngoài có thể nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ bị cảnh tượng quỷ dị này khiến cho kinh ngạc tới ngây người.
Lúc này từ bên trong cái hồ to do bàn tay lớn kia đánh xuống tạo thành truyền ra một tiếng nói oán hận:
- Quá đáng lắm rồi! Thật sự là quá lắm! Không ngờ lại dám thừa dịp Huyền Thiên đại gia ta bế quan tu luyện mà đánh lén. Chẳng qua luồng khí tức lưu lại này rất quen thuộc, hình như là của người quen thì phải? Đáng tiếc là cuộc đời Huyền Thiên đại gia ta trải qua bao tháng năm dài đằng đẵng, nhiều chuyện đã chẳng còn nhớ nổi nữa. Không biết tiểu tử Lăng Tiêu kia thế nào rồi. Ta có cảm giác không tốt lắm. Tiểu tử đó nhất định bị trọng thương rồi. Nếu không sao hắn lại để giới chỉ ở nơi này? Hả? Trong giới chỉ này.... Ngoài bổn tôn thì chẳng còn gì nữa. Đáng chết! Nhất định là do luồng khí tức quen thuộc kia gây nên. Ngàn vạn lần đừng để cho Huyền Thiên đại gia gặp được ngươi, nếu không... Ta sẽ cho ngươi đẹp mặt. Chẳng qua mặc dù trong giới chỉ ngoài bổn tôn ra thì mọi thứ đều bị diệt rồi nhưng năng lượng thì lại vô cùng sung túc, ta có thể bế quan tu luyện rất nhiều năm đây.
Huyền Thiên vừa nói lại vừa trở lại trạng thái bế quan.
Thời gian thấm thoát trôi đi, nháy mắt đã qua ba năm. Hồ nước này không còn vẻ xấu xí như khi mới hình thành mà từ trên không nhìn lại trông như một viên lam bảo thạch được những dãy núi bao quanh, cảnh trí thật mê người. Bởi thế nên có rất nhiều loài động vật và chim chóc sau khi phát hiện ra nơi này liền biến nơi đây trở thành nhà của chúng.
Bờ hồ vốn ban đầu trơ trọi giờ đã mọc đầy các loại hoa dại cỏ dại và những cây bụi um tùm. Bên bờ hồ là rất nhiều loài động vật tới uống nước vui đùa. Trong đám cỏ rậm rạp thỉnh thoảng lại có một đôi chim bay vút lên.
Hồ nước trong xanh nhìn thấy đáy, trong đám cỏ nước mọc gần bờ thỉnh thoảng lại thấy có một con cá nhỏ lấp lánh bơi qua.
Nhìn từ góc độ nào cũng thấy nơi này là một cái hồ yên tĩnh an lành, không có bất cứ mối đe dọa nào, là thiên đường của các loài động vật.
Chẳng qua cảnh an tĩnh này hôm nay đã bị phá vỡ. Một đám ngươi mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời phía trên hồ nước. Đội ngũ này chừng hơn hai mươi người không phát ra chút tiếng động nào, ngay cả nửa điểm khí tức cũng không hề tỏa ra.
Vì thế nên rất lâu mới có động vật ngẩng đầu lên phát hiện ra trên đầu chúng có khách không mời mà đến, nhất thời đều cả kinh chạy túa ra xung quanh.
Một người mặc áo trắng dẫn đầu đám người yên lặng xem xét cẩn thận hồ nước. Một luồng tinh thần lực khổng lồ từ người này tỏa ra, khuếch tán xuống bên dưới.
Một lúc lâu sau đám người này không thu hoạch được bất cứ điều gì, cuối cùng biến mất. Khi họ rời đi rồi, đám động vật mới dám lặng lẽ nhô đầu ra, sau khi phát hiện không có gì nguy hiểm thì lại tiếp tục uống nước, nô đùa.
Mà đám người mặc áo trắng này đến và đi đều bị thần thức của Lăng Tiêu quan sát. Hắn tu luyện tại thế giới trong đỉnh, không có bất cứ phản ứng gì.
Hắn biết hiện giờ không phải là lúc đối mặt với Thanh Hà. Lăng Tiêu không dám cam đoan là Thanh Hà nếu biết mình chưa chết thì có tiến hành đuổi giết mình như lần trước hay không.
Trong thời gian ba năm này, Lăng Tiêu một lần nữa tu luyện đệ nhị nguyên thần, hồi phục lại thực lực trước khi gặp phải Thanh Hà vào ba năm về trước. Hơn nữa lúc này hắn đã khôn ngoan hơn, âm thầm chế tạo một phân thân để lại ở đáy hồ nước sâu mấy trăm thước này, ngày đêm không ngừng tu luyện.
Bổn tôn của Lăng Tiêu từ trong thế giới trong đỉnh đi, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm hóa thành một con du long màu đỏ vờn quanh thân thể Lăng Tiêu.
Thân thể hắn tiến vào trong nước, thả lỏng cảm giác với ngoại giới. Một cỗ cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền đến khiến đầu óc Lăng Tiêu chấn động, suy nghĩ trở nên cực kỳ thanh tỉnh.
Lăng Tiêu lập tức cảm nhận được trữ vật giới chỉ của mình, trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi, không ngờ cái nhẫn này lại có thể trụ lại sau một kích mãnh liệt của bản tay khổng lồ của Thanh Hà. Điều này khiến Lăng Tiêu rất ngạc nhiên.
Hắn chụp một cái, đáy hồ phía xa đột nhiên nổi lên một đám bọt khí. Một cái nhẫn bay về phía bàn tay Lăng Tiêu. Khi nó rơi vào trong tay hắn, Lăng Tiêu dùng thần thức cảm giác một chút, không nhịn được phải biến sắc. Bảo vật trong nhẫn vốn vô số hiện giờ hoàn toàn biến mất, kể cả Phệ Hồn Ma Võng mà Lăng Tiêu dùng hết sức thuận tay, cùng với không ít chiến lợi phẩm mà hắn thu được trong chiến đấu, lại cả lượng tinh thạch rất lớn....
May mắn trong bất hạnh chính là Lăng Tiêu cảm nhận được hơi thở của Huyền Thiên trong đó. Hơn nữa bên trong nhẫn tràn ngập năng lượng khiến cho Lăng Tiêu hiểu ra những thứ kia đi về đâu.
- Nói thế nào thì nói, những thứ đó cũng coi như không lãng phí, hi vọng Huyền Thiên có thể nhanh chóng khôi phục thực lực.
Lăng Tiêu thầm nghĩ.
Một lúc sau, Lăng Tiêu rời khỏi hồ nước, bay về phía hướng có dao động của bảo vật. Thần thức của hắn lúc này cường đại hơn vũ giả cường đại nhất trong Thánh Vực rất nhiều, cho nên người khác có cảm ứng không lớn với bảo vật nhưng đối với Lăng Tiêu thì lại như thấy hải đăng giữa biển.
Thân ảnh hắn lao vút đi trong không trung, lưu lại một loạt tàn ảnh. Hơn mười ngày sau, Lăng Tiêu rốt cục cũng rời khỏi địa giới của Nam Châu, tiến vào Trung Châu của Thánh Vực.
Sau khi hơi thay đổi dung mạo một chút, Lăng Tiêu tiến vào một thành thị không lớn lắm. Thành thị này cũng có thể coi là phồn hoa, những cửa hàng hai bên đường hết sức náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập. Nơi này cũng không khác nhiều lắm so với nơi Lăng Tiêu ở trước đây, chẳng qua khẩu âm của người nơi này hơi biến hóa một chút. Tuy nhiên điều đó đối với hắn cũng không phải là vấn đề.
Rất nhanh Lăng Tiêu đã ngồi trong một quán rượu bên đường. Trong giới chỉ của hắn hiện giờ mặc dù không có tinh thạch nhưng dọc được đi Lăng Tiêu đã săn không ít động vật. Những động vật này trong mắt vũ giả thì hết sức bình thường nhưng vẫn được thực khách trong Thánh Vực ưa thích.
Vì thế nên Lăng Tiêu tùy tiện lấy ra từ túi trữ vật một vài con liền khiến cho trong quán rượu tràn ngập tiếng kêu kinh ngạc. Ông chủ quán rượu lập tức mua luôn, trả cho hắn một khối tinh thạch vỡ, cũng đủ để hắn ăn tiêu ở nơi này hơn nửa năm.
Giá cả nơi này thế là cũng khá hời, tuy nhiên đối với Lăng Tiêu mà nói, chút tinh thạch này hắn cũng chẳng thèm để ý. Hắn tới nơi này chủ yếu là muốn nghe chút tin tức, xem trong mấy năm vừa qua thế giới này có gì thay đổi hay không.
Đại đa số người trong quán rượu đều là người bình thường, chỉ có vài vũ giả, tuy nhiên thực lực cũng không phải là mạnh lắm. Ở bàn bên trái Lăng Tiêu có một người nói chuyện khiến Lăng Tiêu hứng thú.
- Huynh đệ, ngươi chưa nghe nói sao? Gần đây Trung Châu của chúng ta không hề thái bình. Nghe nói có một tổ chức thần bí không biết từ đâu mọc ra, thậm chí những đại gia tộc lâu đời cũng bị chúng chèn ép đó!
- Ta đương nhiên nghe rồi. Hơn nữa ta còn biết cái tổ chức này sớm đã xuất hiện ở Nam Châu rồi cơ!
- Ngươi sao lại biết tin tức ở xa như vậy chứ?
- Hắc, ta có một biểu đệ thực lực không tệ, đi theo một thương đội qua lại Nam Châu mấy lần. Nghe nói ở Nam Châu mấy năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó chuyện nhiều nhất là về Thục Sơn phái kia! Ta nghe nói tông chủ Thục Sơn phái Lăng Tiêu đã từng một lần giết bảy tám trăm người của tổ chức này! Thực lực người này, chẹp chẹp, thật sự là quá cường đại!
Lăng Tiêu nghe những người này đàm luận nhưng vẻ mặt không chút thay đổi, vẫn chậm rãi uống rượu. Lúc đột nhiền có một đám người chạy xộc vào, người cầm đầu chỉ vào Lăng Tiêu nói:
- Đại ca, chính là hắn. Chính là tiểu tử này đã trộm con vật chúng ta săn được. Truyện Tiên Hiệp
Mọi người trong quán rượu đều sửng sốt, bởi vì những người này đều chính mắt nhìn thấy con vật đó là Lăng Tiêu lấy ra từ trong giới chỉ. Hiển nhiên đây là một đám vô lại.
Chẳng qua trong lòng một số người cũng vô cùng buồn bực. Chẳng lẽ đám lưu manh này không nghĩ tới, kẻ có không gian giới chỉ làm sao có thể là một người bình thường chứ?
Đáp án ngay một khắc sau liền sáng tỏ. Một người trung niên béo tốt từ phía sau đi tới, đôi mắt như chim ưng nhìn vào Lăng Tiêu, sau đó rơi lên thân Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm ở thắt lưng Lăng Tiêu, hai tròng mắt lập tức sáng bừng lên. Chẳng qua hắn không nói gì mà quay sang nhìn những người khác trong quán rượu.
Những người này đại đa số đều là người bình thường, bị hắn hù dọa như vậy cũng chẳng có mấy người có dũng khí ở lại nơi này, một đám yên lặng rời đi. Có một vài người nhìn Lăng Tiêu đầy vẻ cảm thông, trong lòng thầm than cho sự xui xẻo của hắn, gặp phải đám người khó chọc này.
Chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi. Những người này thậm chí còn có người chẳng dám gây tiếng động lớn một chút.
Nhìn một đám người đi qua bên cạnh mình, có người thì nhìn mình vẻ đồng tình, có kẻ lại hả hê, Lăng Tiêu không chút động lòng, vẻ mặt không hề thay đổi.
Lúc này chủ quán rượu đi ra, vẻ mặt khó khăn nhìn những người này sau đó chắp tay thi lễ nói:
- Chư vị hảo hắn, tiểu điếm vốn là nơi làm ăn, xin mời chư vị hảo hán chiếu cố một chút, ngàn vạn lần không nên đánh nhau trong điếm. Hay là các người đi ra ngoài đánh nhau đi được không?
- Biến!
Một người trong nhóm này chỉ vào ông chủ quán mắng:
- Không muốn chết thì biến cho xa một chút!
Vừa nói hắn vừa cầm thanh kiếm trong tay chém xoẹt một cái lên mặt bàn, khiến bát đĩa trên mặt bàn phát ra tiếng loảng xoảng.
Ông chủ quán bị người này dọa sợ hãi vội vàng lui lại mấy bước, sau đó vẻ mặt đau khổ tiếp tục khẩn cầu:
- Các vị đại gia....xin các người đó!
- Mẹ kiếp, ngươi thực sự muốn chết hả?
Người nọ nhổ kiếm khỏi mặt bàn, hướng tới chủ quán hư trương thanh thế một chút. Ông chủ quán sợ hãi xoay người bỏ chạy. Nhìn vẻ chạy trốn của hắn dường như đôi chân đã nhũn cả ra. Người này đuổi ông chủ quán đi rồi liền quay về phía người trung niên mập mạp kia cười lấy lòng, sau đó lớn tiếng quát Lăng Tiêu:
- Mau đưa không gian giới chỉ ngươi trộm của chúng ta trả lại! Nếu không, Mạch gia sẽ cho ngươi biết tay!
Kẻ mập mạp gọi là Mạch gia kia cười bình tĩnh, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:
- Bằng hữu, nên biết điều một chút, mau đem tất cả những thứ đáng giá trên người ngươi giao ra đây. Nếu khiến các huynh đệ cao hứng thì có lẽ sẽ tha cho ngươi khỏi chết. Nếu không thì e rằng hôm nay ngươi có cầu xin cũng vô ích. Chúng ta là những anh hùng của Hắc Phong Đường, chưa bao giờ chịu nghe kẻ khác cầu xin khi chiến đấu!
Lăng Tiêu mỉm cười, sau đó nói:
- Các ngươi biết đường đi tới Nam Hoang phái thế nào không?
- Nam Hoang phái? Ngươi tìm bọn họ làm gì?
Tên mập giả vờ trận định nói nhưng hai tay béo mũm mĩm không nhịn được đã hơi run rẩy. Biểu hiện của người này rất trấn định, trấn định tới mức tên mập này ngay cả dũng khí đánh cuộc một phen cũng không có.
Nam Hoang phái...đó là một phái rất nổi danh ở Trung Châu đó! Thiếu chủ Lục Tuấn của Nam Hoang phái lại là thanh niên tuấn kiệt của Trung Châu, là thần tượng trong lòng của vô số thiếu nữ!
- Ha ha, thiếu chủ Nam Hoang phái là người quen của ta.
Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh như trước, trên mặt không có chút biểu tình gì khác lạ, nói chuyện như thường.
Trên trán tên mập này giờ đã xuất hiện mồ hôi lấm tấm. Hắn thật sự bị Lăng Tiêu dọa rồi, vừa cười khan vừa nói:
- Vị bằng hữu này nói thật sao? Phải biết là chúng ta với Nam Hoang phái cũng có chút quan hệ đó. Nếu ngươi dám nói dối thì mạng nhỏ của ngươi không giữ được đâu!
- Hả? Thế thì tốt rồi, vậy ngươi mau đưa ta tới Nam Hoang phái thôi!
Vẻ mặt Lăng Tiêu đầy mừng rỡ nói.
Gã mập tên Mạch gia này vừa nghe tới đây liền cuống quít xua tay nói:
- Quên đi, chúng ta có việc bận, không quấy rầy ngài nữa. Còn về Nam Hoang phái thì đi theo cửa thành nam ra ngoài, dọc theo địa lộ về hướng nam là tới.....
Vừa nói tên mập vừa dùng một tư thế cực kỳ linh hoạt lùi lại phía sau, chuồn ra ngoài. Đám lưu manh kia trợn mắt há mồm đứng đó gọi:
- Mạch gia...Mạch gia!
Vừa gọi đám người này cũng vừa chạy theo. Lăng Tiêu lắc đầu cười khổ một phen. Không ngờ mình lại có ngày phải mượn người khác để dọa mấy kẻ lưu manh.
Lúc này đột nhiên bên ngoài truyền tới những thanh âm náo động, tiếng thét chói tai và những tiếng gào sợ hãi vang lên không dứt.
Thân thể Lăng Tiêu đột nhiên không chút dấu hiệu liền biến mất. Nơi hắn vừa ngồi đột nhiên bị một đạo kiếm khí chém tan.
Ngay sau đó chỉ thấy quán rượu không ngừng vang lên những tiếng răng rắc, sau đó ầm ầm đổ sập xuống, bụi tung mù mịt.
Giữa không trung có một người trẻ tuổi đang lơ lửng lạnh lùng nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt, tiếng nói như hàn băng vạn năm vọng tới.
- Lăng Tiêu, không ngờ ngươi vẫn còn sống, hơn nữa lại trốn ở nơi này! Nếu không phải ta tình cờ đi ngang qua đây thì đã bị ngươi qua mặt rồi. Thế nào, rõ ràng là một chưởng của Thanh Hà không nhẹ phải không?
Trên mặt Diệp Thiên nở nụ cười trào phúng lạnh lùng:
- Ta còn tưởng là ngươi đã bị hắn đánh chết, không ngờ lại có thể còn sống. Lăng Tiêu, không thể nói là vận khí của ngươi thật không tệ!
Vẻ mặt Lăng Tiêu bình tĩnh nói:
- Thật sao? Diệp Thiên, ta phát hiện ra ngươi càng lúc càng kém cỏi. Chỉ là một ít kẻ lưu manh bình thường mà thôi, ngươi giết chúng làm gì?
- Người bình thường?
Ánh mắt Diệp Thiên lộ ra nụ vẻ cười cợt:
- Ngươi nói chúng là người bình thường sao? Lăng Tiêu ơi là Lăng Tiêu, ta giúp ngươi thoát khỏi một nguy cơ lớn, ngươi chẳng những không cảm tạ ta mà lại còn dám chỉ trích ta! Đáng buồn cười hơn chính là ngươi lại coi bọn chúng là người bình thường! Ngươi hãy nhìn cho kỹ đi!
Lăng Tiêu nghe xong liền cẩn thận xem xét hơn nửa đám người bị Diệp Thiên giết, còn lại thì đang hôn mê, trong lòng không nhịn được cả kinh. Không ngờ đám người này lại đều là tín đồ của Thanh Hà.
Lăng Tiêu lúc trước không phát hiện ra cũng không phải là Lăng Tiêu không cẩn thận. Hắn đích xác không thể ngờ là một đám thường nhân mà cũng có thể là tín đồ của Thanh Hà. Diệp Thiên nhắc nhở hắn một câu xong, hắn mới phát hiện ra trên người đám người này có một loại dao động tinh thần đặc biệt, từ đó tìm ra được manh mối.
Hơn nữa đám người này cũng không như đám tín đồ có vũ lực cường đại, ánh mắt đờ đẫn. Đám người này nhìn qua rất bình thường, không ngờ rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba năm mà Thanh Hà có thể cải biến cả Thánh Vực.
Bảo kiếm trong tay Diệp Thiên lúc này đánh về phía đám người còn sống vài đạo kiếm khí. Những người đó liền mất mạng. Sau đó hắn quay về phía Lăng Tiêu quát:
- Lăng Tiêu, hôm nay chúng ta gặp nhau, ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Lăng Tiêu trong bổn mạng pháp bảo tu luyện ba năm, thực lực đã khôi phục như lúc đầu, cũng không tăng lên mạnh lắm nhưng đối với Diệp Thiên thì vẫn không để hắn vào lòng. Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng nói:
- Đánh thì đánh!
Diệp Thiên cười lớn vài tiếng, đột nhiên kiếm khí trong tay quét ngang tới. Những người đang đứng xem toàn bộ đều rơi vào cảnh đầu mình chia cắt, máu tươi phun trào, một luồng khí tức máu tanh tràn ngập đất trời.
Lăng Tiêu nhíu mày, nhìn Diệp Thiên nói:
- Diệp Thiên, sát khí của người bây giờ quá nặng!
Diệp Thiên lạnh lùng cười:
- Chẳng qua chỉ là một đám kiến hôi! Nếu bọn chúng đi tiết lộ tin tức thì không phải là không hay sao?
Lăng Tiêu trầm mặc một chút. Diệp Thiên nói không phải là không có đạo lý, tuy vậy tàn sát tanh máu cũng không phải là sở thích của Lăng Tiêu. Hắn nhíu mày, thân thể bay lên, trong nháy mắt xuất hiện trong tầng mây, dưới chân là những đám mây trắng xóa.
Diệp Thiên lúc này cũng bay theo tới nơi, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Lăng Tiêu, ta nhắc nhở ngươi. Trong tay ta hiện giờ có một pháp bảo uy lực vô cùng lớn. Đừng thấy ngươi có vẻ rất lợi hại nhưng ngươi lần này chưa chắc đã là đối thủ của ta đâu. Ta hỏi ngươi một câu cuối, Lăng Tiêu, ngươi.....
- Không cần nói nữa.
Lăng Tiêu lạnh nhạt cắt lời Diệp Thiên, sau đó nói:
- Đủ rồi, Diệp Thiên, mỗi lần gặp ta người đều nói một lần. Ngươi không thấy phiền nhưng ta thấy chán. Đến đây đi, cho ta xem mấy năm nay người có chút tiến bộ gì hay không!
Lăng Tiêu vừa nói, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay ngân vang một tiếng. Một đạo kiếm khí màu đỏ hướng về phía Diệp Thiên ầm ầm đánh tới.
Trong tay Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện thêm một bảo vật tỏa kim mang khắp bốn phương, hướng về phía đạo kiếm khí kia lao ra.
Ầm ầm!
Hai luồng năng lượng cường đại vô cùng va chạm vào nhau, sau đó trên bầu trời truyền tới một tiếng nổ ầm ầm, vang khắp bốn phía. Đại Nhật Kim Cương Ấn trong tay Diệp Thiên đã dung hợp được tám phần mười, dù đối mặt với một vị thần Kiếp Hậu Kỳ, uy lực của nó cũng đủ khiến kẻ đó phải biến sắc.
Một luồng hơi nóng cực cao từ trong Đại Nhật Kim Cương Ấn bộc phát ra, giống như một mặt trời chói lọi. Cỗ nhiệt lượng này khiến mây trắng trong vòng trăm dặm bị hòa tan.
Khuôn mặt Lăng Tiêu đầy vẻ nghiêm nghị, triệu hồi Hàm Hàn bảo đỉnh. Trong nháy mắt Hàm Hàn bảo đỉnh đột nhiên hóa thành to lớn vô cùng, mạnh mẽ đánh tới Diệp Thiên.
Trêc thân thể Diệp Thiên đột nhiên hiện lên một bộ chiến giáp đỏ tươi. Chiến giáp này lấp lánh màu sắc trong cực kỳ đẹp đẽ, miệng quát lớn:
- Lăng Tiêu, thứ này của ngươi đối mặt với Huyết Sắc chiến giáp của ta đã không còn uy lực nữa rồi, ha ha ha!