NGẠO KIẾM LĂNG VÂN

Công Tôn Kiếm mặc dù lạnh lùng nhưng trước mặt người nhà thì hắn rất thân thiện, mấy năm nay mọi người hầu như đều đã coi hắn như người nhà, nghe hắn lên tiếng thì không khí trong đại điện cũng nhẹ bớt. Lăng Tiêu cảm kích nhìn Công Tôn Kiếm một cái, bởi vì vừa rồi hắn cũng có chút hối hận.

Đáng lý ra nên để thêm vài ba hôm nữa hẵng nói chuyện này, vốn mọi người đang vui vẻ, nhưng chỉ vì một câu nói mà tâm tình hoàn toàn đảo ngược, mặc dù trước sau gì cũng nói nhưng quả thật là kết quả hoàn toàn khác nhau.

- Ta thấy mọi người không nên đau buồn như thế, chẳng lẽ các người đã quên, thần chi cấm địa, nơi có thể mở được cổng Thánh Vực?

Công Tôn Kiếm nói xong thì mọi người đều thở gấp, nhưng Lăng phu nhân thì không hiểu nên hỏi:
- Hiền chất, thế thì sao???

Công Tôn Kiếm vừa cười vừa nói:
- Chỉ cần đại ca ở bên trong Thánh Vực phát triển được thế lực, khi đủ cường địa thì khi đó chúng ta cho dù không có thực lực thánh giai cũng có thể tiến vào Thánh Vực! Cho nên ta thấy chúng ta không nên đau buồn, ngược lại phải vui vẻ mới đúng! Ta tin rằng với thực lực của đại ca, nhất định có thể đạt đến trình độ đó trước khi chúng ta hết thọ nguyên!

Mặc dù mọi người đều biết muốn phát triển thế lực bên trong Thánh Vực không phải là chuyện đơn giản gì, càng huống chi đối với người tiến vào sau như Lăng Tiêu. Nhưng đồng thời trong lòng họ cũng tin tưởng Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu chính là người sáng tạo kỳ tích.

Lăng phu nhân cũng run người, nhìn sang Lăng Tiêu hỏi:
- Tiêu nhi, thật vậy sao? Nương cũng không phải là sợ chết, nhưng nương chỉ không nỡ....

Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy ám áp, gật đầu, nói:
- Nương, đây là sự thật, Thánh Vực chi môn mở ra là nhằm vào những cường giả của các chủng tộc, chỉ cần người có thực lực thánh giai là sẽ bị hút vào, còn người có thực lực dưới thánh giai thì bỏ qua, thoạt nhìn như là việc hiển nhiên, nhưng sau đó con đến Long đảo nên đã biết được chân tướng!

Lăng Tiêu nói xong thì mọi người trong đại điện mới hòa hoãn xuống, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu vẫn tràn đầy vẻ lưu luyến, mặc dù năm năm trước bọn họ đã biết chắc việc này sẽ xảy ra.

Bởi vì không có nỗi buồn nào buồn hơi nỗi buồn ly biệt.

Mặc dù Công Tôn Hoàng là tuyệt thế cường giả của hồng trần, nhưng khi phi thăng cũng lựa một địa phương xa lạ để phi thăng, bởi vì, lão sợ cảnh ly biệt này!

Tuy trong lòng nhiều người phi thăng vào Thánh Vực và chết là hai việc hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng có nhiều người nghĩ, giữa phi thăng và chết thì có khác gì nhau?

Lăng phu nhân lau khóe mắt, sau đó gượng cười:
- Đã như vậy chúng ta hẳn phải vui lên mới đúng! Diệp tử, con và Hoàng Phổ đi an bài, hôm nay cả Thục Sơn kiếm phái sẽ nghỉ ngơi một ngày, mở tiệc ăn mừng!

....

Thục Sơn kiếm phái đã phái ra một lượng lớn đệ tử xuống núi mua thực phẩm, mà phạm vi thế lực của Thục Sơn kiếm phái thậm chí là cả khắp Tái Nhĩ đế quốc, bởi vì khi Thục Sơn kiếm phái trú nhập thì kinh tế của đế quốc tăng trưởng lên rất nhiều.

Quốc vương của Tái Nhĩ thường xuyên tự đối ẩm và tâm đắc vì quyết định của chính mình, và xem đó là một quyết định anh minh vô cùng! Bởi vì khi Thục Sơn kiếm phái tồn tại thì mơ hồ Tái Nhĩ đã trở thành một quốc gia mạnh nhất đông đại lục!

Mặc dù thế lực cực mạnh kia không hề có quan hệ gì với đế quốc nhưng quốc vương của Tái Nhĩ thậm chí đã từng có lần muốn giải tán quân đội, dùng quân phí để kiến thiết quốc gia!

Bởi vì có một siêu cấp thế lực như Thục Sơn kiếm phái tồn tại thì quân đội của đế quốc tựa như là vô dụng rồi!

...

Những thị trấn nhỏ quanh Thục Sơn kiếm phái giờ đây đã phát triển thành những thị trấn phồn hoa, những cánh rừng ngút ngàn giờ đây đã trở thành những khu phố ồn ào tấp nập. Lâm Hải vốn sống trong một ngôi nhà nhỏ trong thành, nhưng giờ đây đã trở thành chủ mấy cửa hàng!

Thời gian trôi qua mấy năm, Lâm Hải vốn là một trung niên nhân nhưng hắn không già đi mà ngược lại còn trẻ hơn trước nhiều! Thê tử của hắn cũng đẹp hơn, nhìn qua thì ai dám nghĩ rằng mấy năm trước đôi vợ chồng này vốn là nghèo rớt mồng tơi?

Bốn năm trước, người nhà thê tử của Lâm Hải đã phái người đến đón họ trở về, mặc dù không biết vì sao Lâm Hải đã ném đi cái vận xui như mõm con chó mực của mình, nhưng giờ nếu hắn đã không còn như xưa nữa thì cũng không thể đối xử với hắn như trước nữa.

Thậm chí là có một người cột chèo với Lâm Hải lúc đầu cũng tỏ ra xem thường vị anh rể đột nhiên giàu có của mình, trên bàn cơm xuất lời trào phúng, lập tức bị nhạc phụ của Lâm Hải mắng cho một trận đến nổi bị đuổi ra ngoài.

Nghĩ đến chuyển cũ, Lâm Hải vẫn thổn thức không thôi, không ngờ lúc đầu mình chỉ có ý tốt, không ngờ lại giúp cho gia đình có biến hóa long trời lỡ đất như thế, Lâm Hải cũng hiểu rõ một đạo lý: Cái gọi là phú quý, trong tay của một vài người bất quá chỉ là trở tay mà thôi...

Người của Lâm gia cũng nhớ kỹ vị công tử trẻ tuổi kia, giờ họ đều biết, vị công tử trẻ chính là cường giả của đại lực, tông chủ của Thục Sơn kiếm phái, Lăng Tiêu!

Đó chính là người mà quốc vương đích thân phong là thân vương!

Hơn nữa thoạt nhìn, trên dưới Thục Sơn kiếm phái căn bản là không để ý đến danh hiệu thân vương này.

Cái gọi là cường thế thì cùng lắm chỉ như thế thôi.

Lâm Hải ngồi ở phía sau quầy, đây là tửu lâu đầu tiên của Lâm gia, hai mắt của hắn nhìn qua có vẻ thất thần, chỉ nhìn chằm chằm vào một vị khách trong góc.

Đó là một người trẻ tuổi nhưng có vẻ nghèo, xem qua thì khoảng 30 tuổi, da tay trắng nõn, bàn tay thon dài, móng tay cũng được cắt gọn.

Nhưng hai hốc mắt hãm sâu, vành mắt đã biến thành màu đen, mặt tái nhợt, bước đi loạng choạng, xem ra thì giống như một người tửu sắc quá độ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Người này đã đến tiểu thành được hai năm.

Lúc đầu, Lâm Hải tưởng rằng chàng trai trẻ này chính là một quý tộc sa cơ, luận về thực lực thì chỉ cần con trai của mình là Lâm Lỗi được Lăng tôn chủ chỉ điểm xong thì có thể vượt qua người này.

Nhưng Lâm Hải nhanh chóng nhận ra rằng mình đã lầm, người này mặc dù thoạt nhìn thì có vẻ nghèo túng nhưng ra tay lại rất hoang phí! Trong hai năm, người này vẫn ở lại dùng cơm trong tửu lâu của Lâm Hải, đa phần thời gian đều uống rượu, mỗi lần uống đều là loại rượu ngon nhất! Hiện nay Lâm Hải có thể nói là một phú ông trong thành nhưng khi thấy cách mà người trẻ tuổi này dùng tiền thì cũng không nhịn được mà kinh hãi.

Mỗi lần hắn trả tiền đều là dùng đồng vàng, hơn nữa cũng không cần lấy tiền lẻ. Có mấy người thấy vàng là sáng mắt liền có chủ ý với người trẻ tuổi này, Lâm Hải đã nhiều lần nhắc nhở hắn, nhưng hắn vẫn như trước chuyện ta ta làm, không để ý đến ai, Lâm Hải tức giận nên cũng không xen vào việc của hắn nữa.

Sau đó không bao lâu, trong thành có một tin tức truyền đi, đó là có một đám người luôn tự xưng vương xưng bá trong thành, giờ đều bị phế bỏ tay chân, trở thành phế nhân.

Sau đó rất nhiều người có thế lực, có thân phận trong thành đều mời đến rất nhiều đội lính đánh thuê nổi tiếng, muốn giết chết người tuổi trẻ này, nhưng khi đến cửa tửu lâu của Lâm Hải thì đã bị người trẻ tuổi này một kiếm giết hết!

Đến tận đây thì không còn ai dám có ý gì với người trẻ tuổi kia nữa.

Lâm Hải có thể chú ý đến hắn, là vì hắn ít khi nói chuyện, mà mỗi lần lên tiếng đều là hỏi thăm về Lăng Tiêu.

Mặc dù nhìn qua thì hắn có vẻ như sùng bái Lăng Tiêu, cũng có chút hiếu kỳ với Lăng Tiêu. Nhưng Lâm Hải lại không cho là vậy, bởi vì sau khi hắn gặp người trẻ tuổi này thì đã biết tại sao mình lại tò mò với người này, bởi vì trên người của hắn có một khí phách, một khí chất tương tự như Lăng Tiêu!

Đây là loại khí chất mà con trai của hắn Lâm Lỗi không có!

Sau đó Lâm Hải tiếp tục phán đoán, nếu người trẻ tuổi này không phải là bằng hữu của Lăng Tiêu, bởi vì nếu là bằng hữu thì tại sao hơn 2 năm qua lại không đến Thục Sơn kiếm phái tìm Lăng Tiêu?

Là một cường giả, không phải là bằng hữu, vậy chỉ có thể là kẻ thù!

Có ý nghĩ thế trong đầu thì Lâm Hải liền chú ý đến ánh mắt của người này khi nhìn Lăng Tiêu, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra một điểm, có lẽ cảm thấy Lâm Hải chỉ là một người bình thường, hoặc cũng có thể là do oán niệm trong lòng hắn quá sâu nên khi nhắc đến hai chữ Lăng Tiêu thì không nhịn được toát ra sát ý.

Có nhiều lần Lâm Hải từng muốn thông tri cho Lăng Tiêu, nhưng người trẻ tuổi này mỗi ngày đều đến nơi này, hơn nữa xem bộ dáng thì hắn tuyệt đối không dám quang minh chính đại đến.

Lăng Tiêu là người như thế nào? Suốt ngày Lâm Hải đều nghe được truyền thuyết về hắn, nghe đến nỗi hai lỗ tai muốn nở rộng ra, hiển nhiên là không muốn để người trẻ tuổi này uy hiếp đến Lăng Tiêu.

Mà người trẻ tuổi này chính là Liệt Dương, người biến mất năm xưa của Liệt gia. Suốt mấy năm nay cũng đang tìm cơ hội, tìm hành tung của Lăng Tiêu.

Biết được Lăng Tiêu trở lại Thục Sơn kiếm phái, sau đó bế quan tu luyện, thì hắn luôn chờ ở chỗ này, giống như một con dã thú ẩn nấp ở một nơi âm u chờ đợi con mồi, cái hắn có hiện giờ chính là kiên nhẫn.

Hôm nay cả tiểu thành đều náo nhiệt, rất nhiều đệ tử từ trên Thục Sơn kiếm phái xuống núi, đến giữa trưa thì trong tửu lâu của Lâm Hải có rất nhiều đệ tử của Thục Sơn.

Đệ tử của Thục Sơn rất quen thuộc đối với vị đại thúc này, thậm chí đa số bọn họ đều biết vị đại thúc đôn hậu này năm xưa từng có ân với tông chủ. Mặc dù chưa từng có người nào đề cập qua chuyện này nhưng tất cả đệ tử của Thục Sơn đều nhìn kỹ vị ân nhân Lâm Hải này, và rất thân cận với hắn.

Lâm Hải nhìn thấy một đệ tử thường xuyên ra ngoài của Thục Sơn, đệ tử này cũng có thực lực ma kiếm sư và cũng không ít lần chỉ dạy cho lâm lỗi, giúp cho lâm lỗi tiến bộ nhanh.

Lâm Hải cười nói:
- Tiểu huynh đệ, sao hôm nay lại náo nhiệt như thế, hầu như đệ tử của Thục Sơn đều ra ngoài, các người có việc gì vui à?

Vừa nói đến đó thì người trẻ tuổi ngồi trong góc kia mặc dù không nhìn về phía này nhưng hai tay thì dựng thẳng lên.

Vị đệ tử kia cười nói:
- Đại thúc, đại thúc đừng khách khí như thế, hôm nay chúng ta ra ngoài là để mua sắm, tông chủ của chúng ta xuất quan, và đang chuẩn bị phi thăng vào Thánh Vực, hà hà, đại thúc, là Thánh Vực đó, ngài có từng nghe nói qua chưa?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lâm Hải thì vị đệ tử đó cười hắc hắc, có chút tự đắc, nói:
- Quên đi, nói ra ngài cũng không biết, dù sao thì đây cũng là đại sự, ha ha!!!

Có một đệ tử đứng ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở hắn:
- Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, chú ý một chút.

Vị đệ tử đó ngậm miệng lại, còn người trẻ tuổi kia thì có vẻ như được giải thoát, khí thế cả người đều thay đổi, lấy từ trong túi tiền ra vài đồng vàng ném xuống bàn, xoay người rời đi.

Lâm Hải nhìn về phía lưng của người trẻ tuổi đó, nói thật, đã hai năm qua, hắn cũng có chút hảo cảm đối với người trẻ tuổi này. Nếu có thể nói thì hắn cũng muốn đi khuyên bảo đối phương, Lăng tông chủ là người tốt!

Nhưng, hắn vẫn nhịn, mặc kệ là từ góc độ nào, hắn đều không cho phép có người gây bất lợi cho Lăng Tiêu.

Lâm Hải chạy vào nội đường, nói với thê tử:
- Ta phải lên Thục Sơn kiếm phái một chuyển, nàng quản mọi chuyện trong nhà!

Vừa nói xong thì cũng không nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của thê tử, Lâm Hải chạy ra cửa, muốn một chiếc xe, đi thẳng lên Thục Sơn kiếm phái.

Bình luận

Truyện đang đọc