NGẠO KIẾM LĂNG VÂN

Quân cấm vệ đứng nghiêm ngặt bên trong phủ của phó thống lĩnh, tên mạo hiểm với đôi mắt nhỏ vừa mới bị La Thiên dùng kiếm đánh gãy vài cái răng, giờ phút này đang một ít nước mắt nước mũi nhìn thật rất thê thảm, khóc lóc kể lể cho một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân mặc áo giáp mềm.

- Tỷ phu, chuyện là như vậy mong huynh làm chủ cho đệ!
Người đàn ông mắt cỡ hạt đậu lấy tay xoa vào hai má sưng cao:
- Nếu không phải ở trong địa bàn của tỷ phu, đệ đã sớm giết bọn chúng! Nhưng đệ không nghĩ tới đám học sinh quý tộc kia không nói đạo lý như thế. Cho dù đệ nói ra tên tuổi của tỷ phu thì bọn chúng….. Bọn chúng ngược lại…..
Nói đến đây hắn cố ý do dự không nói tiếp.

Trên người gã đàn ông trung niên kia toát ra uy nghiêm, lạnh lùng nhìn lướt qua cậu em vợ của mình, hơi có chút không kiên nhẫn nói:
- Ngược lại thế nào, thoải mái nói đi!

- A, đúng, đúng, ngược lại bọn chúng mắng càng dữ dội hơn. Chúng nói cho dù tỷ phu tới thì bọn chúng cũng không để ý như thường.
Người đàn ông mắt hạt đậu nói xong vừa sợ hãi rụt rè vừa gào khóc nói:
- Tỷ phu, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám coi rẻ quyền uy của huynh như thế. Huynhphải báo thù cho đệ!

- Đủ rồi!
Người đàn ông trung niên bị tiếng khóc làm bực mình, phẫn nộ quát:
- Ngươi về trước đi!

- Tỷ phu...

- Mau cút đi, ta sẽ xem lại!
Người đàn ông trung niên trừng mắt với cậu em vợ không nên thân của mình làm cho gã đàn ông mắt hạt đậu sợ tới mức chết khiếp mà chạy.

Nhìn cậu em vợ với dáng vẻ chật vật, Phó thống lĩnh quân phòng vệ Cổ Đồng không kìm nổi căm giận mắng một câu:
- Rác rưởi!

Hắn biết rõ đức hạnh của cậu em vợ mình hơn bất cứ ai khác. Tuy rằng bề ngoài hắn rất giữ quy củ nhưng sau lưng lấy tên tuổi của mình làm không ít chuyện xấu. Cũng may thanh danh quân phòng vệ của thị trấn Tạp Mai Long này rất vang dội. Người bình thường đều là có thể nhẫn nhịn, rất ít người thật sự muốn chấp nhặt cùng hắn.

Hôm nay trên thị trấn đang lần lượt kéo đến hơn một ngàn tên học sinh quý tộc gần như làm cho khách sạn Huy Hoàng xa hoa nhất chật kín chỗ. Hắn biết rõ những người này tại sao đến đây. Bởi vì từ lúc bọn họ còn đang trên đường thì hắn liền nhận được tin tức, hơn nữa còn yêu cầu quân phòng vệ của Tạp Mai Long phải bảo vệ những đám học sinh quý tộc này cho tốt. Nếu có sơ suất gì thì lúc đó hắn cũng tiêu, Đại thống lĩnh cũng tiêu, đừng ai nghĩ có thể sống dễ chịu.

Hơn nữa, trừ chức Phó thống lĩnh quân phòng vệ thì Cổ Đồng còn có một nhiệm vụ trọng yếu khác, vào lúc này như thế nào có thể đắc tội với đám học sinh quý tộc kia, muốn nịnh bợ còn đang lo không có phương pháp. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi gọi một tên tâm phúc tới. Sau đó, hắn phân phó vài tiếng thì cho người này đi ra.

Lúc này một người phụ nữ ăn mặc trang phục đẹp tiến vào, vừa nhìn thấy Cổ Đồng liền khóc sướt mướt bổ nhào tới:
- Phu quân, ngài phải báo thù cho đệ đệ của thiếp, một nửa hàm răng của hắn đều bị đánh không còn...

- Câm mồm!
Cổ Đồng đang trầm tư bỗng nhiên bị cắt mạch suy nghĩ lập tức trợn mắt nhìn về phía người mới vào:
- Ai cho nàng vào!

Người phụ nữ kia sửng sốt bị dọa đến chợt run lên. Là tiểu thiếp mà Cổ Đồng sủng ái nhất, nàng rất rõ tính tình của người đàn ông này. Lúc hắn cao hứng nói cái gì cũng được, nhưng khi mà hắn thật sự nổi giận thì phải cẩn thận. Rất hiển nhiên, tâm tình của phu quân đại nhân nhà mình đang không thế nào tốt được.

Thấy người phụ nữ của mình không dám nói lời nào, Cổ Đồng hết giận một chút, lập tức nói:
- Nàng trở về nói cho đệ đệ của nàng, chuyện này dừng ở đây. Hắn là thứ không biết sống chết! Hắn thực sự nghĩ Tạp Mai Long là địa bàn của quân phòng vệ à?
Không biết sống chết!

Người đàn bà kia nghe được lời này thì câu hiểu câu không, biết nếu hỏi lại Cổ Đồng tất nhiên lại gặp họa nên lui xuống thật cẩn thận. Nàng quyết định trước hết trấn an đệ đệ rồi tìm cơ hội hỏi lại Cổ Đồng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

……………………

Thượng Quan Vũ Đồng vốn định nhắc nhở Lăng Tiêu chú ý Long Tường. Tuy nhiên, nàng thấy La Thiên và Lăng Tiêu ở cùng một chỗ, còn Isa cùng Karin đi theo phía sau, liền tạm thời nén lo lắng xuống. Trước mắt, Long Tường nhiều nhất cũng chỉ nói xấu Lăng Tiêu mà thôi. Còn nói về thực lực, Lăng Tiêu muốn chống lại Long Tường thì ai thua ai thắng còn chưa biết.

Từ lúc Lăng Tiêu cứu nàng dưới kiếm của Dạ Kiêu thì bỗng nhiên Thượng Quan Vũ Đồng đặt trọn tin tưởng vào Lăng Tiêu.

Mấy người La Thiên gặp chuyện mất hứng nên không dừng lại dọc đường đi mà trực tiếp trở về khách sạn. Dạ Kiêu chưa trở về nên La Thiên lưu lại trong phòng Lăng Tiêu một hồi. Karin hiểu La Thiên, biết hắn đại khái có việc muốn nói cùng Lăng Tiêu vì thế liền kéo Isa về phòng mình nói chuyện phiếm.

Sau khi chờ người khác đi, bỗng nhiên La Thiên nói với Lăng Tiêu:
- Lăng huynh đệ, xin cậu tha thứ cho ta vì đã giấu diếm. Thân phận của ta thật sự mẫn cảm mà trong toàn bộ Học viện Đế quốc cũng chỉ có viện trưởng biết.

Đối mặt với một câu nói đột ngột này của La Thiên, Lăng Tiêu cũng không quá mức kinh ngạc. Trên thực tế, tất cả mọi người đều là quý tộc nên việc một người nào đó trên người có nhiều khí thế thì trong lòng mọi người đều biết rõ. La Thiên là con của một vị bá tước, làm sao mà không xuất hiện loại uy nghiêm của kẻ bề trên.

Dù bản thân mình không hỏi nhưng hắn lại chủ động nói, Lăng Tiêu lạnh nhạt cười:
- Nếu là như vậy, La học trưởng không cần phải nói ra.

- Ha hả, ngàn vạn lần đừng gọi ta học trưởng. Lăng huynh đệ coi trọng lời nói ta rồi, vậy trực tiếp xưng hô tên của ta. Ta thật muốn kết làm bằng hữu với cậu!
La Thiên do dự một chút rồi sau đó giống như hạ quyết tâm nói:
- Tên ta là Lý Thiên Lạc, La Thiên là tên giả của ta.

Hai mắt Lăng Tiêu chợt ngưng đọng nhìn La Thiên trong lòng không kìm nổi có chút kinh ngạc. Họ Lý là họ hoàng tộc! Tuy rằng quý tộc cùng bình dân cũng có họ Lý nhưng Lý Thiên Lạc…… Dường như, con trai lớn của thái tử gia tên là Lý Thiên Liệt!

- Đúng vậy.
Lý Thiên Lạc cười khổ một chút, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Ta là người trong hoàng tộc. Phụ thân ta chính là Nam Phương Vương, Lý Võ Thông. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lúc này Lăng Tiêu mới không kìm nổi hít một ngụm lương khí. Lý Võ Thông là con thứ hai của đương kim hoàng đế bệ hạ có tước vị thân vương, trấn thủ Nam Cương, được xưng Nam Phương Vương!
Hiện tại, quân phòng vệ tại thị trấn Tạp Mai Long này thuộc sự cai quản của Lý Võ Thông nên khó trách thái độ vừa rồi của La Thiên có chút phẫn nộ.

Thử nghĩ, ở địa bàn nhà mình bị người khác làm nhục, cũng không vui vẻ gì. Hơn nữa huống chi trong lời nói của gã mạo hiểm như du côn kia dường như còn để lộ ra một ít vấn đề khác – Thu thuế của thị trấn Tạp Mai Long có vấn đề! Chuyện này có thể khiến cho Lý Thiên Lạc kinh sợ đến chảy mồ hôi lạnh trên người. Hắn biết phụ thân chắc chắn không làm loại việc đó. Đây trọng trấn kinh tế của đế quốc, một khi bị phát hiện chỗ này có vấn đề, như vậy phụ thân khẳng định sẽ gặp khó khăn. Chuyện này có lẽ là khinh suất nhưng ngộ nhỡ có người hắt nước bẩn này lên người phụ thân. Ngẫm lại những năm gần đây, thái tử điện hạ vẫn có thái độ phòng bị với phụ thân, Lý Thiên Lạc cảm thấy chuyện này có chút không bình thường. Mình cần phải mau chóng thông báo cho phụ thân càng sớm càng tốt.

Đồng thời , hắn cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với Đại tướng quân Lăng Thiên Khiếu!
Là con cháu hoàng tộc nên từ nhỏ Lý Thiên Lạc phải hiểu được đạo lý ẩn nhẫn khiêm tốn và càng hiểu được mượn sức người khác như thế nào. Tuy rằng những năm gần đây phụ thân không mưu đồ chuyện gì nhưng phải phòng bị sự đấu đá từ thái tử!

Nếu mình có thể kéo Lăng Thiên Khiếu vẫn trấn thủ biên cảnh phương Tây về phía trận doanh của nhị vương tử, vậy thì cho dù thái tử kế vị cũng không dám làm gì với nhị vương tử!

Trước lúc Lăng Tiêu là tên rác rưởi thì Lý Thiên Lạc cũng không hứng thú kết giao với hắn. Cho dù tuy rằng mình dùng tên giả ở trong Học viện Đế quốc nhưng làm sao có thể tránh được tai mắt của thái tử điện hạ. Suốt ngày đều có cơ quan ngầm theo dõi hắn cơ, tùy tiện đi tiếp cận con cháu của một tướng quân nắm binh quyền trong tay, Thái tử sẽ nghĩ như thế nào?

Cho nên lần này vừa ra ngoài, Lý Thiên Lạc nhân cơ hội Lăng Tiêu thoát khỏi cái tên bị gán cho là rác rưởi mà tiếp cận hắn một cách quang minh chính đại!

Kỳ thật, hắn từ đầu cũng muốn nói thân phận của mình cho Lăng Tiêu biết. Bởi vì Lý Thiên Lạc có thể cảm giác được Lăng Tiêu cũng không phải rác rưởi gì mà ngược lại còn thông minh hơn nhiều so với tuyệt đại đa số con cháu quí tộc chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng!

Lăng Tiêu nhìn Lý Thiên Lạc với vẻ rất bình tĩnh, không có vẻ không tin, cũng không có vẻ cuồng nhiệt cùng kính ý như những người bình thường khi gặp con cháu hoàng tộc mà thản nhiên hỏi:
- Ngươi kể những chuyện này với ta là có ý gì?

Lý Thiên Lạc không ngờ thiếu niên nhỏ hơn mình vài tuổi này lại bình tĩnh như thế. Mình là con cháu hoàng tộc cùng người khác xưng huynh gọi đệ, nếu đổi lại người bình thường sợ rằng hai mắt của họ đã sớm cuồng nhiệt, hận không thể lập tức quỳ xuống hôn lên giày mình chứ?
Vậy mà trong mắt Lăng Tiêu lại chỉ có chút ít cảnh giác.

- Ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với cậu, không gì khác!
Lý Thiên Lạc tranh thủ làm ra vẻ thoạt nhìn càng chân thành hơn, trầm giọng nói.

- Tốt lắm, vậy ngươi vẫn là La Thiên như cũ. Ta cũng chưa biết gì hết.
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc