NGẠO KIẾM LĂNG VÂN

Vì thế, hai mươi năm không gặp, suy nghĩ người đó vẫn thông minh sắc xảo, dưới sự giám thị của người Tương Vân Bưu, lại làm trò chửa ầm lên nàng vong ơn phụ nghĩa.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tương Vân Bưu nhìn chăm chú vào cô gái khiến hắn chưa thể chiếm một chút tiện nghi nào, nói :
- Tốt nhất là nàng đừng để ta biết nàng phản bội ta! Nếu không huynh đệ, cha mẹ, còn có tẩu tẩu em dâu ta tìm giúp nàng, còn có những đứa cháu đáng yêu của nàng … Hừ!

Mỗi lần Tương Vân Bưu nói những lời này, Hạ Tuyết Ngọc cũng quát mắng hắn đê tiện vô sĩ. Dường như Tương Vân Bưu cũng quen với loại "Khen ngợi" này. Mỗi lần hắn trông thấy lửa giận trong mắt Hạ Tuyết Ngọc, hắn cũng có loại khoái cảm!

Tuy nhiên, lần này có khiến hắn có chút không ngờ, hắn vừa nói xong lời này, Hạ Tuyết Ngọc chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, nhưng trong ánh một thản nhiên có khinh miệt, loại ánh mắt xem thường và chế giễu, khiến sự tự ti mẫn cảm cực kỳ sâu trong nội tâm Tương Vân Bưu gần như trong nháy mắt được lửa giận cháy lên tràn ngập.

- Cút, mẹ nó, nàng là một kỹ nữ thối, mau cút đi!

Trong thời gian ngắn, nàng bị huynh đệ hai người mắng cùng một chữ, tuy nhiên khi bị Tương Vân Sơn mắng, tuy rằng biết hắn đang diễn trò, nhưng trong lòng Hạ Tuyết Ngọc có một loại cảm giác đau đớn. Lúc này, lại bị Tương Vân Bưu mắng, Hạ Tuyết Ngọc chỉ có cảm giác giải thoát, rồi lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Ầm!

Một tiếng nổ, cửa được đóng thật mạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Tương Vân Bưu thở hổn hển, giận dữ hét vể phía không khí ở sau lưng :
- Mẹ nó, coi chừng cô gái này cho lão tử. Từng hành động của nàng, nhất là nàng tiếp xúc với người đó, liền giết chết nàng cho ta! Cho nàng đi gặp người nhà của mình luôn!

- Dạ
Trong không khí truyền đến một giọng nói không hề có tình cảm. Ngay sau đó, cánh cửa không một tiếng động mở ra, lại lặng lẽ đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tương Vân Bưu, cầm cái túi kia, lấy ra một khối tinh thạch thượng phẩm có năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt, nhìn vào thứ lúc nãy Tương Vân Sơn mang tới. Nhìn những khối tinh thạch này, trên mặt Tương Vân Sơn bỗng hiện lên một nỗi sợ hãi thật sâu.

- Tương Vân Sơn … Ngươi đang uy hiếp ta sao? Đáng chết!

Tương Vân Bưu dùng tinh thạch trên tay mình đập lên trên tường phía đối diện, rầm một tiếng, con hùng ưng đang giương cánh bằng thủy tinh được khắc trên tường bị đánh nát vụn.

- Đây không phải thứ năm xưa ngươi yêu thích lắm sao? Lão tử liền đập, thì sao nào? Ha ha ha ha ha ha!

… …

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu thức dậy, Ngô Tú Nhi cũng do thất bại, đã bị loại, tự nhiên cũng không cần đi tới trận đấu tranh tài của Kiếm Thần bảng, thuận lợi đi theo Lăng Tiêu, đi đến trận đấu tranh tài của Chiến Thần bảng.

Hôm nay, Tương Vân Sơn và Ngô Tú Nhi, còn có mấy hộ vệ của Ngô gia cùng xuất hiện trong chỗ thi đấu của Chiến Thần bảng. Bởi vì Tương Vân Sơn phải tận mắt nhìn thấy, chủ công làm sao đánh bại Vương Chân. Sau khi đánh bại, còn cần hắn đến thuyết phục hoàn toàn.

Thậm chí Tương Vân Sơn có chút ý tưởng khá xấu, vào lúc chiều khi mình đi đến sòng bạc Tương gia đẻ thu lấy kết quả chiến đấu, những người đó sẽ có một loại cảm xúc gì? Nếu như phụ thân đã nghe được hành động phóng đãng của ta, chỉ sợ sẽ cao hứng chứ!

Trong lòng Tương Vân Sơn hiểu được, năm đó tuy rằng phụ thân gây áp lực với trưởng lão hội, đồng ý hủy bỏ công lực của mình, lại trục xuất mình ra khỏi bức tường của Tương gia, nhưng trong lòng cũng cực kỳ bất mãn! Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy phụ thân vẫn chưa công bố người thừa kế gia chủ tương lai của Tương gia, mà nguyên nhân trọng yếu chính là, ông cũng không thích đứa con thứ hai Tương Vân Bưu!

Nếu như có sự chọn lựa thứ ba, Tương Vân Bưu tuyệt đối không phải gia chủ tương lai của Tương gia! Điểm này sợ rằng trong toàn bộ Tương gia , chỉ có một mình Tương Vân Sơn biết.

Cho nên, khi ông biết mình tỉnh lại một lần nữa, còn có thể khiến Tương Vân Bưu hao phí nhiều lới nói, sẽ cao hứng!

Trong lúc nhất thời Tương Vân Sơn có một loại tình cảm tưởng niệm phụ thân, càng thêm mãnh liệt, trong lòng thề : Một ngày nào đó, con sẽ dùng một thân phận huy hoàng để gặp ngài!

Lúc này, chung quanh khán đài, truyền đến một hồi tiếng hoan hô thật lớn, Tương Vân Sơn ném đi những suy nghĩ miên man trong đầu, ánh mắt rơi vào phía trên lôi đài, một bóng người cao ngất ngưỡng, đang phất tay về xung quanh khán đài.

Vương Chân!

Gã đó!

Tương Vân Sơn lắc đầu, thầm nói: Ngươi cứ kiêu ngạo đi, đợi lát nữa, ngươi khóc cũng không được rồi!

Lăng Tiêu nhìn gã vô cùng tao nhã ở trước mặt, thầm nói : Đây chính là gã không biết đối nhân xử thế theo như lời Vân Sơn? Dường như mình có cảm giác hắn rất tốt bụng đấy chứ!

Sau khi Vương Chân chào xung quanh, mới rời ánh mắt lên trên ngươi Lăng Tiêu, thản nhiên nói :
- Ngươi chính là Tiêu Phong, người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp sao?

Đối mặt với ánh mắt coi thường thật rõ của Vương Chân, Lăng Tiêu thản nhiên gật gật đầu.

Khóe miệng Vương Chân hơi hơi nhếch lên, nói có vẻ có chút khinh thường :
- Vậy ngươi ra tay trước đi, ta cho ngươi ba chiêu, qua ba chiêu, ta nhất định sẽ thắng ngươi trong vòng mười chiêu!

Nói xong, cả người bỗng nhiên bùng lên một luồng khí thế hùng mạnh, khí chất toàn thân bỗng nhiên thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng, trong lời nói bộc lộ vẻ cao ngạo :
- Tiên Thiên sơ cấp, cũng không phải là đối thủ ta!

Mà ngay cả nhân viên lôi đài, khi Vương Chân nói ra lời này, cầm trong tay bản ký kết sinh tử của hai bên, trên mặt cũng lộ ra một chút vẻ mong muốn, thầm nghĩ : Khi nào thì ta cũng có thể giống như hắn, có được tư cách ngang ngược kiêu ngạo như thế?

Chung quanh khán đài, truyền tới một hồi âm thanh núi run biển động :
- Vương Chân, giết hắn đi!

- Vương Chân, giết hắn đi!

- Giết chết hắn đi!

- Giết!

- Giết!

Đến cuối cùng âm thanh đó hình thành một luồng âm thanh tràn ngập, uy thế kinh thiên!

Trong tất cả các chỗ thi đấu, ba mươi hai tòa lôi đài, trên mặt những người luyện võ trên lôi đài khác đều biến sắc, phàm là vẫn chưa giao thủ, đều không hẹn mà nhìn về tòa lôi đài trung tâm. Còn đã giao thủ, cũng bị luồng khí thế kinh hoàng làm chậm tốc độ, bắt đầu không tập trung.

Dưới loại trận thế hùng mạnh này, mười mấy vạn người cùng nhau hình thành trận thế thật lớn, lại có sát ý hào hùng, cho dù là người luyện võ Tiên Thiên cao cấp, cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Vương Chân nhếch môi, hướng về phía Lăng Tiêu cười không một tiếng động, vẻ tươi cười kia tràn ngập vẻ trào phúng lẫn đắc ý!

Lúc này, Vương Chân bỗng nhiên tạo ra một hành động, giơ hai tay lên phía trên cao, rồi làm một động tác lật xuống! Đồng thời, mắt hắn còn liếc nhìn Lăng Tiêu, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, bởi vì lúc này nhân viên lôi đài đã hô bắt đầu, còn ý của Vương Chân chính là : Ngươi có thể nhân cơ hội này công kích ta mà!

Tính tình cuồng ngạo này hiển lộ ra hết thảy!

Mười vạn người trên toàn trường, theo động tác giơ tay này của hắn, đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn.

Yên tĩnh một cách quỷ dị, yên tĩnh đến dọa người!

Lăng Tiêu nhíu mắt lại, ánh mắt lóe lên, thầm nghĩ rằng : Ta đã hiểu ra vì sao người kế thừa của Vương gia không phải là người kia, chẳng những cuồng ngạo mà còn kiêu ngạo, điều chỉnh bầu không khí cũng là một tuyệt đỉnh cao thủ! Bởi vì hắn không ngờ có thể chuẩn xác nắm lấy tiết tấu trận thế được hình thành từ người xem trên toàn trường, sau đó còn có khả năng khống chế hơn nữa!

Người như thế không biết đối nhân xử thế sao?

Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn trên khán đài, gần như đồng thời lắc đầu. Tương Vân Sơn lẩm bẩm nói :
- Tư liệu sai rồi!

Trong lòng Lăng Tiêu thầm nghĩ :
- Người này, trời sinh là nhân tài bề trên, hắn không cần phải có nhiểu cách đối nhân xử thế! Bởi vì mọi người đều nhìn sắc mặt hắn để làm việc!

Lăng Tiêu trời sinh là người có tính tình lười biếng, hắn cũng không thích biểu lộ mọi thứ ra ngoài, nếu có thể trong thì có Vân Sơn, ngoài thì có Vương Chân, như vậy cơ nghiệp của mình ở Thánh Vực, đại sự có thể thành!

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một vẻ cười tà mị, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Vương Chân, nói :
- Ta có một đề nghị, ngươi dám đánh cuộc với ta không?

Con ngươi của Vương Chân co rụt, nhìn vào người trẻ tuổi cũng tuấn lãng ở trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ : Hắn không nổi giận khi bị ta khiêu khích, người này rất nguy hiểm! Con người một khi nổi giận, làm việc sẽ không quá suy nghĩ, mà như vậy … Chính là điềm báo trước sẽ phạm sai lầm! Không nghĩ tới hắn cũng là người trầm ổn, ngược lại ta đã xem thường hắn rồi.

Trong lòng Vương Chân, trong nháy mắt hiện lên một chút ý niệm trong đầu, người khác đánh giá hắn như thế nào, hắn cũng không một chút quan tâm, hơn nữa, Vương gia cũng không phải nơi hắn ở lâu. Nếu không phải Vương Chân biểu hiện vô cùng cuồng ngạo và kiêu ngạo, chỉ sợ người thừa kế đại thiếu gia của Vương gia có tính nhẫn không tính là tốt, đã sớm động thủ với hắn rồi!

Vương Chân nhìn Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, hỏi với giọng điệu lơ đãng :
- Ngươi muốn đánh cược cái gì? Làm sao để đánh cuộc?

Lăng Tiêu nói :
- Đánh cuộc sinh mệnh! Ai thua, sinh mệnh sẽ thuộc về đối phương, muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó! Như thế nào?

Trong lòng Vương Chân vừa động, ánh mắt lóe lên, trong lòng cũng cả kinh : Chẳng lẽ người này cũng giống như ta, vẻ bên ngoài ôn nhu, bên trong ẩn một khối dã tâm thật lớn? Nếu không, vì sao hắn muốn đánh cuộc với ta? Nếu hắn dám nói thế, như vậy hắn đã nắm chắc rồi, nếu mình không đáp ứng … Về mặt khí thế, chẳng phải là yếu hơn hắn sao?

- Không dám sao?

Lăng Tiêu lại nói thêm một câu như lửa đang cháy mà đổ thêm dầu.

- Hừ!

Vương Chân hừ lạnh một tiếng, lập tức nói :
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, ngươi không sợ chết thì ta sợ cái gì?
Nói xong, chậm rãi rút ra một thanh bảo kiếm với hàn quang lạnh thấu xương từ bên hông.

Chung quanh trên khán đài, cũng vì hành động của Vương Chân mà phát ra tiếng hoan hô thật lớn.

Giết! Giết! Giết!

Tất cả mọi người đều điên cuồng hô, có thể thấy được trong hai lần tranh tài trước, Vương Chân cũng đã thu hoạch danh khí thật lớn! Trong lòng Lăng Tiêu vừa động, Vương Chân này muốn danh khí lớn như vậy để làm gì chứ? Hay là … …

Trong lòng nghĩ, Lăng Tiêu vừa giơ tay, Yêu Huyết kiếm xuất hiện trong tay, giống như trong không khí có một luồng sát ý không kiềm chế được. Yêu Huyết kiếm phát ra một tiếng gào thét vô cùng vang dội, âm thanh kia vang thẳng tận trời, âm thanh hỗn tạp được tạo ra bởi mười mấy vạn người, liền giống như một ao sâu lạnh lẽo, phóng lên cao!

Ngô Tú Nhi đứng bên cạnh Tương Vân Sơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng vô cùng phẫn nộ, dựa vào cái gì mà mọi ngươi đều đứng bên gã Vương Chân kia? Sau đó tiếng quát thanh thúy phát ra trong yết hầu :
- Giết chết Vương Chân, giết chết Vương Chân!

Bình luận

Truyện đang đọc