NGẠO KIẾM LĂNG VÂN


- Ngươi là … Ai!

Tư Đồ Bằng Hạc nói cực kỳ khó khăn, nói tường chữ một :
- Ta là người … Chết cũng sẽ không trở thành Ma tộc!

- Ha ha ha ha! Người sẽ không thể trở thành Ma tộc?
Một giọng cười trầm muộn trong mật thất, sau đó nói :
- Cái gì là Nhân tộc? Cái gì là Ma tộc? Khi cho ngươi có được thực lực cao nhất, bất kể là chủng tộc gì, cũng chỉ biết phát run và run sợ trước mặt ngươi! Đến khi đó, ngươi còn có thể chấp nhất … Bản thân mình là gì sao? Ta có thể cảm nhận được hận ý trong lòng ngươi, nhân loại! Ngươi là một thiên tài! Thực sự là thiên tài, chỉ cần ngươi bình tâm tĩnh khí, nhận kế thừa của ta thì ngươi có thể trở thành Vương giả cao nhất cả Ma tộc! Không còn bất cứ kẻ nào cò thể điều khiển ngươi; Không có bất cứ kẻ nào có thể quấy nhiễu ý chí của ngươi! Tương lai không lâu, chỉ có người khác cúi đầu xưng thần với ngươi. Ngươi không cần nhìn sắc mặt người khác! Thế nào? Tiểu tử nhân loại tuổi trẻ, có cần từ từ suy nghĩ hay không? Ha ha ha ha, có lẽ như vậy cũng tốt, ta cho ngươi … Cảm thụ trước, loại lực lượng tuyệt đối nha!

Giọng nói trầm muộn này đột nhiên hét lớn một tiếng.

Thân hình Tư Đồ Bằng Hạc run mạnh hơn, một luồng đại lượng gần như có thể một quyền đập vào mặt đất nháy mắt tràn ngập toàn thân hắn, đôi mắt không kiềm nổi mở trừng lên!

Sau đó trong đôi mắt bắn ra hai luồng hào quang như thực chất, cười một tiếng, bắn lên mặt danh họa trên bức tường kia, ánh mắt lập tức xuyên thủng bức họa này. Ngay sau đó, hai luồng ánh mặt trời chiếu vào từng chút.

Khiến cho cả căn mật thất âm u lập tức xuất hiện hai luồng hào quang! Trong hào quang, vô số tro bụi bay lung tung!

Tư Đồ Bằng Hạc ngây người đứng đó, ánh mắt lộ ra hào quang kinh hãi. Mật thất này người khác không biết rõ chiều dày của nó bao nhiêu. Là người thiết lập, hắn làm sao có thể không biết?

Đó chính là … Mặt trước và sau bức tường dùng mười ba tấm tinh cương cỡ ngón tay, trong đó còn có thêm bùn đất và gạch đá, ước chừng dày khoảng hai thước!

Không ngờ … Không ngờ bị ánh mắt của mình bắn thủng!

Tư Đồ Bằng Hạc đứng đó giống như hóa đá. Lúc này, ác ma dần dần biến mất, biến thành một bộ dáng nhân loại. Luồng lực lượng kia khiến hắn khiếp sợ mà còn bị hấp dẫn, cũng biến mất từ trong cơ thể hắn.

Thật lâu sau, âm thanh trầm muộn kia mới lại vang lên :
- Thế nào? Tiểu tử thiên tài của nhân loại, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?

- Nếu … Nếu như tiếp nhận kế thừa của ngươi ta có thể biến thành bộ dáng đáng sợ như vừa rồi của ngươi hay không?
Tư Đồ Bằng Hạc khẩn trương hỏi với giọng khàn khàn.

- Đáng sợ? Hừ hừ, đó là thân thể hoàn mỹ! Hiện tại cho dù ngươi muốn cũng không có khả năng thật sự biến thành bộ dáng đó! Đó chẳng qua là ta muốn thử nghiệm năng lực chịu đựng của thân thể ngươi mà thôi! Ngươi yên tâm đi! Sau khi nhận sự kế thừa của ta, ngươi sẽ không có biến hóa gì! Lại càng không cho người ta cảm giác được khí tức Ma tộc từ trên thân thể ngươi!

Âm thanh trầm muộn kia giải thích vô cùng kiên nhẫn.

Tư Đồ Bằng Hạc lại rơi vao sự trầm tư, sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu, tròng mắt có chút đỏ lên, cắn chặc hàm răng, nói với thần sắc kiên định :
- Được, ta chấp nhận!

- Ha ha ha ha, ngươi sẽ trở thành một người có quyền thế nhất trên mảnh lục địa này!

… …. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trong thế giới đỉnh, sau ba mươi năm, diện tích trong đỉnh lại mở rộng ra thành một khối rất to, kéo tới phạm vi ngàn dặm so với lúc trước. Đến bây giờ đã có phạm vi một ngàn ba trăm dặm!

Không hoang vắng như cách đây vài năm. Hiện giờ trong thế giới đỉnh giống như một môn phái nhân loại, các loại kiến trúc mọc lên như sao trên trời ở tại mảnh đại lục rất nhỏ này.

Nhưng nơi này lại không có loại ồn ào náo động như môn phái nhân loại, rất yên tĩnh. Nếu như không thường xuyên xuất hiện dấu chân thì thậm chí sẽ cho rằng đây là một vùng kiến trúc không bóng người. Giữa những kiến trúc này có một điểm đặc sắc nhất đó là mỗi một hàng kiến trúc hoặc là ở trong hoặc là ở ngoài, đều có một cái ao. Cái ao kia còn rất nhỏ, thường xuyên nhìn thấy có người lặng lẽ ngồi ở đó.

Loại tình cảnh này, nếu để cho người ngoài nhìn chắc chắc sẽ chấn động! Nhưng ờ trong thế giới đỉnh, mọi người lại sớm tập thành thói quen.

Ba năm ngoài đỉnh bằng ba mươi năm trong đỉnh!

Thời gian ba mươi năm đã có thể thay đổi rất nhiều chuyện, thậm chí ba mươi năm còn có thể khiến cho một người thanh niên biến thành một lão già, có thể khiến cây có phát triển thành đại thụ … Mà trong thế giới đỉnh, cứ mười năm luân phiên một lần, cho tới bây giờ đã là người thứ ba.

Kể cả đám người Diệp Tử trong đó, đều cứ mười năm luân phiên trong đỉnh một lần. Tuy rằng hiện tại thế giới trong đỉnh đã có thể chứa được tất cả môn nhân của Thục Sơn nhưng môn phái Thục Sơn trong Thánh Vực cũng phải có người quản lý.

Trong thời gian ba năm trong Thánh Vực đã xảy ra rất nhiều chuyện, các gia tộc lơn đang bắt đầu tiến hành thâu tóm những môn phái gia tộc nhỏ. Sau đó công khia dùng các loại phương thức thôn tính những gia tộc môn phái nhỏ hay là cỡ trung. Bởi vì Nam châu bắt đầu phát tán những chiên tranh lớn nhỏ vẫn kéo dài cho tới hiện tại!

Cho dù là Liên Minh Nam châu, hay là Liên Minh phía Nam, cũng chưa thể thoát khỏi trận chiến này. Hơn nữa, hiện tại hai đại Liên Minh này đã dần dần hình thành một đoàn thế lực cực kỳ khủng bố!

Trước đây cục diện của các thế lực gia tộc ngang nhau, nhưng hiện tại cũng đã không còn nữa!

Khiến người ta cảm thấy vui mừng chính là, hiện tại thành Vọng Thiên vẫn chưa tham gia vào chiến tranh. Nơi cách phạm vi năm ngàn dặm bên ngoài thành Vọng Thiên, tạm thời hai đoàn dẫn đầu lớn, Liên minh Nam châu và Liên minh phía Nam, cũng không dám đụng đến, một vùng cấm mà đám thế lực nhỏ cùng nhau né tránh.

Nguyên nhân rất đơn giản, Liên minh Nam châu và Liên minh phía Nam cũng không muốn trêu chọc gã sát tinh Lăng Tiêu. Hơn nữa trong mười năm gần đây gã sát tinh này cũng không có hành động quá lớn. Năm đó Lăng Tiêu đại chiến với Thanh Thần Hội, thật sự khiến cho người ta rất rung động, gần như tất cả những người năm đó trông thấy trận chiến kinh thế kia, suốt đời cũng khó thể quên được.

Những thế lực nhỏ liên hợp lại cầu sinh tồn, còn lại phần lớn cũng nghe nói qua uy danh của Lăng Tiêu, căn bản là không dám có chủ ý với thành Vọng Thiên này.

Tuy nhiên, trường hợp đặc biệt này hôm nay lại bị phá vỡ.

Một đoàn thể được hình thành từ ba mươi mấy thế lực trung và cao cấp, hợp thành một quốc gia tên là Đại Sở, đồng thời xuất hiện người đầu tiên xưng đế!

Người này họ Mạc, tên là Mạc Vong. Tên này nghe có vẻ buồn cười, nghe nói mẹ của Mạc Vong khi sinh khó hắn nên bị chết. Phụ thân Mạc Vong vì để tưởng niệm thê tử bị mất, liền cho đứa bé một cái tên như vậy. Không chỉ nhắc mình đừng quên thê tử quá cố, cũng chính là nhắc nhở con mình, chớ quên mẫu thân của nó!

Mạc Vong sẽ không bao giờ quên mẫu thân mà mình rõ ràng là chưa từng gặp mặt. Nhưng lúc còn nhỏ hắn đã bộc lộ thiên phú hơn người! Nghe nói đại khái bây giờ hắn mới hơn năm nghìn tuổi. Còn thực lực sao? Hai ngàn năm trước cũng đã tiến nhập cảnh giới đỉnh cao của Đại Viên Mãn! Tới hôm nay thực lực của Mạc Vong rốt cuộc đạt tới trình độ gì, thì người khác cũng không thể nào biết.

Bởi vì Mạc gia và Mạc Vong vô cùng khiêm tốn. Nếu không phải lần này Nam châu phát sinh biến hóa to lớn thì e rằng Mạc Vong vẫn không ra mặt. Mạc gia khiêm tốn, cũng sẽ không bộc lộ ra thực lực khủng bố, dùng thời gian ba bốn năm ngắn ngủn, liền tập hợp hơn ba mươi thế lực gia tộc trung cấp trở lên. Sau đó dùng thế kiến quốc sét đánh không kịp bưng tai, cùng nhau đề cử Mac Vong làm vua!

Theo Mạc Vong xưng đế, không chỉ là vua đầu tiên của Nam châu, rất có thể là vị vua đầu tiên cứ như thế sinh ra ở Thánh Vực!

Hai thế lực lớn Liên minh Nam châu và Liên minh phía Nam lại bắt đầu chèn ép Đại Sở quốc. Dưới mấy lần chiến đấu, trong hai phía có thắng có thua, hiện tại có rất nhiều nơi đang chiến tranh, vẫn bị vây trong trạng thái giằng co.

Mà mấy năm nay chiến tranh liên tục, số lượng người luyện võ trong Thánh Vực đã tương đối giảm bớt. Trước đây người có thực lực như Kiếm Thánh cho dù ở trong một gia tộc nhỏ, cũng sẽ không được coi trọng quá lớn. Mà hiện tại cho dù là thế lực nào thì ngay cả người luyện võ có cảnh giới Kiếm Tôn cũng có thể có đãi ngộ thật lớn, thậm chí còn được trọng dụng! Cho nên, đối với thế giới phổ thông trong Thánh Vực chiến tranh đầu tiên tạo thành cuộc tấn công rất lớn. Vốn thế giới phổ thông trong Thánh Vực vô cùng yên tĩnh, không có người nào chú ý, cũng trở nên náo nhiệt.

Đối mặt với sự chèn ép của hai thế lực, hoàng đế Mạc Vong của Đại Sở cũng đành chịu. Tuy rằng thế lực của bọn họ cũng không yếu nhưng nếu như lâu dài sẽ tiêu hao dần. Bọn họ căn bản không thể là đối thủ của hai thế lực lớn. Đến lúc đó, không phải là vấn đề sinh tồn của một cá nhân, mà là vấn đề sinh tử tồn vong của hơn ba mươi gia tộc, cũng bị khống chế trong tay của người khác!

Tuy rằng không nhất thiết phải chết nhưng tuyệt đối không nhận được chỗ tốt gì, đây là đều chắc chắn.

Mà trêu vào Lăng Tiêu lại là một lựa chọn không khôn ngoan. So với người nào khác Mạc Vong rất hiểu rõ chuyện này. Cho nên khi hắn đề xuất muốn công chiếm thành Vọng Thiên thì có vô số người phản đối. Đối diện với một gã sát tinh khủng bố như Lăng Tiêu, đắc tội cũng không có gì đáng lo.

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng bị Mạc Vong thuyết phục. Mạc Vong nói : Thành Vọng Thiên là thành Vọng Thiên, Thục Sơn phái là Thục Sơn phái! Ba gia tộc lớn của thành Vọng Thiên trên thực tế là đang dựa vào mối quan hệ với Thục Sơn phái, nhưng trong lòng cũng không coi Thục Sơn là môn phái của bọn họ, bọn họ chỉ nghĩ tới lợi ích của mình! Mà Thục Sơn phái cũng tuyệt đối rõ điểm này, cho nên cho dù thành Vọng Thiên xảy ra biến cố gì thì Thục Sơn phái cũng chưa chắc sẽ ra tay cứu giúp!

Lui một bước để nói. Cho dù Thục Sơn phái can thiệp chuyện này, Đại Sở quốc còn không thừa dịp này cho Thục Sơn phái một nhân tình không nhỏ. Sau đó Đại Sở quốc có thể trở thành liên minh với Thục Sơn phái. Như vậy Liên minh Nam châu và Liên minh phía Nam e rằng cũng không dám tập trung vào Đại Sở quốc không tha!

Ở trong lòng Mạc Vong, nếu như Lăng Tiêu thích làm hoàng đế thì một hoàng đế Đại Sồ quốc như hắn cho dù cho Lăng Tiêu cũng không sao cả!

Nói trắng ra, ở trong lòng Mạc Vong, tấn công thành Vọng Thiên là giả, thông qua quan hệ trên cùng một xe của Thục Sơn phái khiêm tốn thần bí, đó mới là ý đồ thật của hắn!

Quân đội Đại Sở quốc, tự thân Mạc Vong dẫn đầu, chỉ mất ba ngày liền tiến tới hơn ba trăm dặm! Không ít thế lực của ba gia tộc lớn ở thành Vọng Thiên bị Mạc Vong nhổ tận gốc!

Dùng lời nói của Mạc Vong : Diễn trò, cũng phải làm thật một chút!

Có người hỏi hắn, nếu như diễn ra như thật thì làm sao đây? Mạc Vong trả lời khiến người ta không nói được lời nào :
- Nếu thật như vậy, chúng ta thành công chiếm được thành Vọng Thiên! Sau này Thục Sơn chính là hàng xóm đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc