Karina nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Lăng Tiêu, không biết vì sao trong lòng dường như cũng có chút kiên định, theo bản năng gật gật đầu.
… …
Hai ngày sau, Lăng Tiêu dẫn theo Karina rời khỏi tòa thành mà Karina đã sống hơn một trăm năm, đi tới một nơi cách đó ba trăm dặm, đó là tòa thành lớn nhất Trung Châu, Mạnh thành.
Lấy tên của gia tộc để đặt cho thành, trong Thánh Vực là một chuyện cực kỳ thông thường. Bình thường những tòa thành này đều có một đặc điểm, đó là gần như chín mươi phần trăm cư dân trở lên đều là tộc nhân của một gia tộc, có thể không phải là có quan hệ thân thuộc, nhưng cũng phụ thuộc vào gia tộc này. Bất kể là dòng đích hay dòng thứ, chỉ cần là người của gia tộc, thì đều có thể có được thân phận của mình trong gia phả của gia tộc.
Tuy Mạnh thành này có trên trăm vạn nhân khẩu, nhưng lại không hề có một chút hỗn loạn nào, sự tương phản này khiến cho người ta giật mình.
Ít nhất Mạnh thành này cho Lăng Tiêu một ấn tượng đầu tiên là như vậy.
- Gia tộc lại nhận người, gia tộc lại nhận người!
Có người ở xa hô, không ít người sau khi nghe thấy liền lập tức đến vây quanh, vẻ mặt hăng hái nhìn người đang hô đó.
Không ít người ở trong đám đông nói nhỏ.
- Này, các ngươi có nghe không? Lần này gia tộc nhận người, có thể có không ít vị trí béo bở!
- Thật không? Ngươi nói là có vị trí béo bở gì? Huynh đệ ta nếu có thể được thuê, nhất định sẽ mời ngươi đến uống rượu!
- Ngươi sao? Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi xem xét lại thực lực của mình xem, ngay cả Kiếm Thần còn chưa đến, vị trí béo bở có thể để cho ngươi động đến không?
Những người khác lúc này cũng nói:
- Cũng không hẳn, hơn nữa… lần này so với trước kia không giống nhau. Trước kia gia tộc chỉ nhận người mang họ Mạnh, không ít người không mang họ Mạnh trong thành bất mãn, cho rằng đây là kỳ thị, cho nên lần này mới sửa lại quy định. Lần này chỉ cần là người có thực lực, đều có thể đến đăng ký!
- Như vậy quả thật rất tốt, ha, các ngươi chưa nhìn thấy những đệ đích truyền kia, họ chưa từng để mắt tới những người thuộc chi thứ chúng ta? Lại nói tiếp, mọi người tuy đều có cùng một tổ tiên, nhưng như thế thì có ích lợi gì? Không phải vẫn chia làm ba bảy loại đó sao! Lần này cho phép cả người khác họ tham gia, ta thấy đây là một chuyện tốt!
Hai người Lăng Tiêu và Karina sau khi dịch dung im lặng đứng ngoài đám người, sắc mặt đều vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đều rất phấn khích. Tuy Mạnh gia là một gia tộc lớn như vậy, việc nhận người này mỗi ngày đều được tiến hành, nhưng có được một cơ hội thích hợp cũng là rất khó khăn!
Mà Lăng Tiêu và Karina hôm nay vận khí dường như lại vô cùng không tồi, bởi vì họ thấy trên tờ thông báo nhận người rất lớn, ở một vị trí vô cùng bắt mắt có viết một hàng chữ:
- Tuyển người bảo vệ kho tàng, yêu cầu phải có thực lực cảnh giới Đại viên mãn sơ cấp, ưu tiên những tộc nhân của bổn tộc trung thành với gia tộc, ưu tiên những người có thực lực hùng mạnh.
Karina nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói:
- Đây đúng là một cơ hội tốt, ngàn vạn lần không nên bỏ qua! Lăng Tiêu không thể không thừa nhận, vận may của ngươi so với ta hơn rất nhiều!
Lăng Tiêu bĩu môi cười nói:
- Thực lực quyết định hết thảy!
Karina ánh mắt khinh bỉ, trong lòng nghĩ ai lấy ngươi đúng là một người không bình thường, ai lại tự chuốc phiền phức cho mình như vậy!
- Ngươi đi vào, ta là sao bây giờ?
Karina có chút lo lắng, nàng không phải sợ Lăng Tiêu không để cho nàng xem Vô ảnh cung, bởi vì thực lực của nàng đối với Lăng Tiêu không thể gây ra uy hiếp gì, nhưng nàng sợ Lăng Tiêu sẽ hoàn toàn không quan tâm đến nàng, sau khi lấy được Vô ảnh cung sẽ cao chạy xa bay thì nàng sẽ phải làm sao.
Lăng Tiêu đưa tay chỉ vào phía dưới bảng thông báo nhận người:
- Ngươi nhìn xem, ngươi có thể làm việc kia!
Trên đó viết: tuyển nhân viên tạp vụ, yêu cầu nữ nhân thân thể khỏe mạnh, có năng lực, giỏi giang… chủ yếu là chịu trách nhiệm giặt quần áo và nấu cơm… …
Karina tức giận nói:
- Muốn đi thì ngươi đi đi, ta mặc kệ!
Thanh âm Karina hơi có chút chói tai, nghe có vẻ vô cùng phẫn nộ.
Không nghĩ tới những lời này của nàng lại khiến cho một phụ nữ khỏe mạnh ở bên cạnh bọn họ bất mãn. Nữ nhân này ánh mắt như một đôi chuông đồng nhìn trừng trừng Karina, trong mắt lộ ra một vẻ khinh thường nồng đậm, quan sát Karina, cười lạnh nói:
- Ô, ngươi cho là ngươi muốn làm, thì người ta sẽ nhận ngươi chắc. Ngực không ra ngực, mông không ra mông, nam nhân không thích, lại không tốt cho sinh đẻ, chân tay gầy gò thế này, ai mà muốn mướn ngươi làm tạp dịch?
- Ngươi… …
Karina tức không chịu được, vốn muốn định cãi nhau với nữ nhân này một phen để xem ai cao ai thấp, nhưng lại nghĩ, tốt xấu gì thì đường đường cũng là nữ hoàng của Tinh Linh Tộc, vì một thân phận tôi tớ có thể được giặt quần áo cho người ta hay không mà lại đi cãi cọ, quả thực là rất không khôn ngoan. Nàng không kìm nổi hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân cao lớn vạm vỡ này, sau đó lạnh lùng nói:
- Ta không chấp ngươi!
- Hừ, có gì đặc biệt hơn người? Nữ nhân như ngươi ta thấy rất nhiều, đều rất hâm mộ dáng người ai cũng đều khen là tốt của ta, ồ, là ghen tị! Đúng, các ngươi ghen tị với chúng ta, cho nên mới nói như vậy!
Nữ nhân cao lớn vạm vỡ cường tráng kia vẻ mặt còn có chút khinh thường hướng xuống mặt đất nhổ một bãi nước bọt.
Karina tức giận thiếu chút nữa thì động thủ tại chỗ, cố gắng nhẫn nhịn sự xúc động muốn tát cho nữ nhân cường tráng sức mạnh xoàng xĩnh này một cái. Karina ngậm miệng lại, hai mắt cũng không nhìn nữ nhân kia.
Nữ nhân cường tráng cười lạnh, thấy nữ nhân dung mạo bình thường dáng người yếu ớt này không dám cãi cọ với mình nữa, sau khi hừ một tiếng, liền vô cùng vừa lòng rời khỏi nơi này.
Lăng Tiêu nhìn Karina sắc mặt khó coi, khẽ cười nói:
- Người như vậy chấp làm gì? Nếu như vậy thì ngươi về trước đi! Nếu ta thành công, nhất định sẽ đến tìm ngươi!
Karina vô cùng kiên quyết lắc đầu, sau đó nói:
- Không, ta phải ở lại đây! Làm tôi tới thì sao? Ta cũng có thể làm!
Lăng Tiêu đưa ánh mắt quái dị nhìn thoáng qua Karina, sau đó lắc đầu:
- Ngươi khẳng định không làm được!
Karina giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sau đó nói:
- Ta nhất định làm được!
- Vậy ngươi hãy thử xem sao.
… …
Mấy ngày sau, Lăng Tiêu mặc một bộ đồng phục của Mạnh gia xuất hiện ở sơn trang của Mạnh gia cách Mạnh thành một ngàn hai trăm dặm. Nơi này, chính là trung tâm của Mạnh gia!
Đứng ở cùng chỗ với Lăng Tiêu còn có hai mươi mấy người, mà Lăng Tiêu đã dịch dung thành một người trung niên vô cùng bình thường, nhưng trong nhóm người này vẫn có thể được xem như một người trẻ tuổi, những người khác đại đa số đều có dáng vẻ của những lão già kham khổ. Họ đến Mạnh gia để làm người hầu, nguyên nhân lớn nhất hiển nhiên là bởi vì Mạnh gia kia đãi ngộ rất hậu hĩnh.
Số lượng những mỏ quặng tinh thạch ở Trung Châu rất ít, mà một mình Mạch gia đã có ba mỏ quặng rất lớn!
Bảo vệ kho tàng này thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng trên thực tế có mấy người người có khả năng dám đến gây rối với Mạnh gia? Cho nên việc này rất là nhẹ nhàng, gọi đó là một vị trí béo bở bởi vì làm chức vụ này mỗi tháng đều có thể được lĩnh hai khối trung phẩm tinh thạch!
Đúng vậy, không phải hai năm, mà là hai tháng!
Phong thái và sự hào phóng của Mạnh gia do đó không cần phải bàn cãi!
Đồng phục của đám người Lăng Tiêu có màu xanh lam, lúc này từ bên ngoài có một lão già mặc trường bào màu xám tiến tới, ánh mắt như mắt chim ưng quét nhìn những người này một lượt, nhưng lại khiến cho một vài người không kìm nổi sợ hãi thân mình run rẩy. Lăng Tiêu ánh mắt lóe lên, trong lòng thầm nói người này không phải đơn giản!
Quả nhiên, sau khi người này nhìn kỹ đám người Lăng Tiêu một lượt, vẻ mặt âm trầm nói:
- Từ nay về sau, ta, Mạnh Sĩ Kỳ… sẽ là thủ lĩnh của các ngươi! Đương nhiên, lời này không phải là nói với tất cả các ngươi, bởi vì trong đám người các ngươi, cuối cùng chỉ có thể lưu lại tám! Nói cách khác, cứ trong ba người, lại có một người phải rời khỏi nơi này. Bát cơm của Mạnh gia hoàn toàn không phải dễ dàng như vậy đâu!
Người trung niên tên là Mạnh Sĩ Kỳ này giọng điệu nói chuyện cũng không kiêu ngạo, muốn trình bày một sự thật, nhưng khí thế từ trên người hắn lại khiến không ít người cảm thấy có một luồng hàn khí ập xuống.
- Mạnh gia chúng ta không cần loại rác rưởi!
Mạnh Sĩ Kỳ nói xong, ánh mắt nhìn sự thay đổi vẻ mặt của những người này. Khi nhìn đến Lăng Tiêu, giọng điệu của Mạnh Sĩ Kỳ hơi bị kìm hãm, nói tiếp:
- Không có thực lực, nhát gan, hiện tại rời khỏi vẫn còn kịp!
Hơn hai mươi người này nhìn lẫn nhau vài lần, không có ai rời khỏi.
- Tốt lắm! Xem ra các ngươi đều rất tin tưởng vào bản thân. Nếu đã như vậy, các ngươi hãy đánh một trận đi, tuy ý chia thành từng cặp giao chiến. Có hai yêu cầu, thứ nhất, không được dùng vũ khí! Thứ hai, không được cố ý đả thương người khác! Các ngươi trước tiên hãy đánh một trận, người thua phải trực tiếp rời khỏi!
Yêu cầu này quả thật là có chút ép buộc, lập tức liền có người đề xuất ý kiến phản đối. Đây là một cao thủ đã đạt tới cảnh giới Đại viên mãn trung cấp, nếu không phải việc tu luyện rất hao phí năng lượng của tinh thạch, hắn sẽ không tới đây mà làm bảo vệ cho gia sản của người ta.
- Thủ lĩnh, lúc đánh nhau thì đả thương người khác là không thể tránh được. Ngài không cho chúng tôi đả thương người ta, làm sao mà đánh được?
Người này hỏi.
- Đánh như thế nào sao? Không được sử dụng năng lượng gì trong cơ thể, hoàn toàn sử dụng sức mạnh vốn có của thân thể mà đánh!
Mạnh Sĩ Kỳ hờ hững nói.
Những người này đột nhiên ánh mắt đều tập trung lên người Lăng Tiêu, bởi vì trong những người này, Lăng Tiêu thoạt nhìn là người trẻ tuổi nhất! Hơn nữa hắn vẫn cúi đầu, có vẻ cực kỳ khiêm tốn.
Truyện Tiên HiệpNgười thật thà dễ bị bắt nạt, những người này thật sự đã xem Lăng Tiêu như là một người thật thà, có hai ba người gần như đồng thời lao đến tấn công Lăng Tiêu!
Tuy không được dùng vũ khí, nhưng khí thế hùng mạnh trên thân thể bọn họ đã làm cho không gian quanh thân thể bắt đầu chấn động.
Trong đó có một người ra quyền như gió, trong quyền phong kia có ẩn chứa năng lượng hùng mạnh.
Người tên là Mạnh Sĩ Kỳ kia trên mặt lộ vẻ cười lạnh, liền đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên một chút, ngay khi những người vây công đến gần hắn, trong nháy mắt, dưới chân Lăng Tiêu khẽ trượt, thân mình lập tức bắt đầu lảo đảo, hướng về phía trước đảo tới.
Mấy người kia tuy rằng tò mò tại sao người này lại sắp tự mình ngã xuống, nhưng trên tay lại không hề có một chút khách khí. Trong chiến đấu, thương vong là điều không thể tránh được, lúc này tung quyền của mình ra chính là
muốn thu thập người trung niên do Lăng Tiêu dịch dung thành này. Bọn họ có thể tạo uy tín cho mình, bất kể làm như vậy có sai hay không.
Cái sai thật sự của bọn họ, chính là đem hy vọng tạo uy tín này không ngờ lại đặt lên người Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn thấy những người này xuống tay tàn nhẫn, hơn nữa trong mắt đều lóe lên vẻ hung ác, trong lòng than nhẹ một tiếng, có những người tự tạo nên nghiệp chướng, không thể sống được!
Thân mình vẫn lảo đảo trên mặt đất, những cũng khiến cho những người này ngã xuống, Lăng Tiêu không kìm nổi trong lòng thở dài thầm nói:
- Không thể tưởng tượng được những người này lại yếu ớt như vậy, có được thực lực cảnh giới Đại viên mãn, lại có chỉ có thể phát huy tới thực lực trên dưới cảnh giới Kiếm Thần.
Thật sự là đáng tiếc.