Mạnh Bắc nhìn thoáng qua người này, hơi mất vui nói:
- Sau này nhớ kỹ, ngươi không nên thăm dò những chuyện không nên nghe, có một số chuyện nếu không biết còn tốt hơn rất nhiều.
Tên này hơi ngẩn người, vẻ mặt cũng có chút không vui. Võ giả có thể tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn, khi đến một mức độ nào đó thì ít nhất đều là người tính tình kiên trì và thiên phú cực tốt, hơn nữa cũng có thêm vài phần kiêu ngạo. Tuy căn cứ vào tính cách khác nhau của mỗi người, có người khôn khéo, có người chất phác, nhưng khi đối mặt với giọng điệu giáo huấn này của Mạnh Bắc thì rõ ràng chẳng người nào thích nghe.
Nhưng người này cũng biết Mạnh Bắc đã ở đây rất nhiều năm có thể nói đã là thăm căn cố đế. Tuy cũng là đệ tử Mạnh gia nhưng khoảng cách và thân phận lại có phân biệt, nên tên kia cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng những bất mãn trong lòng mà không dám nói ra.
Lúc này bầu không khí đột nhiên trở nên tẻ nhạt.
Khóe miệng Mạnh Bắc hơi co lại vài cái. Hắn và Lăng Tiêu đã đi về hai phía đối lập, cũng không muốn đắc tội đến nhiều người nên lập tức mở miệng nói:
- Ôi! Dù sao cũng là người một nhà, những gì ta nói với các ngươi ngàn vạn lần đừng nên truyền ra bên ngoài, nếu không thủ lĩnh nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của ta.
Mạnh Bắc nói xong lại nhìn thoáng qua Lăng Tiêu. Lúc này Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Ngươi muốn nói gì thì cứ nói, nhìn ta làm gì?
Mạnh Bắc bĩu môi, sau đó hạ giọng nói:
- Trước trận chiến, nhà kho của Mạnh gia chúng ta xảy ra chuyện lớn, có vài tên thị vệ thâm niên đã lên kế hoạch trộm cắp từ lâu. Mục tiêu của bọn họ chính là những bảo vật trong bảo khố của chúng ta. Nhưng may mà bọn họ chưa thực hiện được đã bị gia chủ anh minh phá vỡ âm mưu. Những tên đó cũng rất thức thời biết mình sẽ không có kết cục tốt nên đều tự sát. Nếu phải đưa vào Chấp Pháp đường trong tộc thì những gì phải cảm thụ quả thật là sống không bằng chết. Những lão nhân của Mạnh gia có ai mà không biết Chấp Pháp đường công chính liêm minh và rất lợi hại, cho dù nghĩ lại cũng khiến cho những tên cường giả cảnh giới đại viên mãn phải cảm thấy phát lạnh từ trong ra ngoài, như vậy đừng nói đến những người khác.
- Thảo nào gia tộc lại đột nhiên kêu gọi nhiều người đến đây như vậy. Nhưng nếu đã như thế này thì sao lại còn… ….
- Vì sao còn muốn chiêu mộ người khác họ?
Mạnh Bắc tuy có chút kiêng kỵ Lăng Tiêu nhưng chẳng qua cũng chỉ có một chút mà thôi. Nếu nói hắn sợ thì lại là chuyện không thể, cho nên hắn rất dứt khoát nói:
- Tiêu Phong ngươi quá may mắn vì Mạnh gia ta trước đây chưa từng chiêu mộ người ngoài. Lần này xảy ra chuyện, gia chủ cảm thấy rất đau lòng. Tất cả đệ tử Mạnh gia dù huyết mạch có xa gần thì thực tế cũng đều có chung một tổ tiên, như vậy thì đệ tử họ Mạnh và người ngoài có gì khác biệt đâu? Hơn nữa hiện nay rất nhiều người ngoài ở Mạnh thành thực tế cũng là hậu nhân Mạnh gia, chỉ là huyết thống không được thuần khiết mà thôi.
Có người gật đầu, sau đó nói:
- Nói cũng đúng, rất nhiều con gái Mạnh gia gả cho người khác sinh ra con cái, tuy không phải là họ Mạnh nhưng cũng có thể coi là hậu nhân của Mạnh gia.
Đúng lúc này cánh cửa vừa dày vừa nặng trong kho tàng Mạnh gia đột nhiên phát ra một âm thanh cực kỳ nặng nề, sau đó lại là những âm thanh kẽo kẹt. Mạnh Bắc phản ứng nhanh nhất, bảo kiếm trong tay đã được rút khỏi vỏ, chỉ trong nháy mắt khí thế toàn thân đã nâng cao đến đỉnh điểm. Hắn quát khẽ:
- Người nào?
Lăng Tiêu và hai người mới cũng có phản ứng, hắn đứng bên cạnh Mạnh Bắc nhưng không rút vũ khí. Vì trong nháy mắt khi cánh cửa được mở ra, Lăng Tiêu đã biết người đến không phải là kẻ địch. Điều này thường thì Mạnh Bắc cũng có thể cảm giác được nhưng hắn lại cố gắng tạo ra bộ dạng như vậy, rõ ràng đây cũng là một người có tính toán.
Lúc này người tiến vào mới khẽ hô một tiếng:
- Mạnh Bắc! Là Đại tiểu thư!
- À! Thuộc hạ ra mắt Đại tiểu thư!
Mạnh Bắc khom người, sau đó hắn lại đưa ánh mắt ra hiệu cho vài người phía sau. Đám người Lăng Tiêu cũng đều ra vẻ chào hỏi Đại tiểu thư.
- Miễn, ta chỉ tùy tiện đi qua đây xem thôi, nghe nói...Nhà chúng ta vừa chiêu mộ vài người ngoài, ta nghĩ mình nên đến đây xem xét một chút!
Một giọng nói êm tai vang lên.
Lăng Tiêu hơi ngẩng đầu, hắn nhìn thấy ở trước mặt có mười mấy người đang vây quanh một người phụ nữ có dáng người rất cao và rất đẹp. Giọng nói của người phụ nữ kia vô cùng dịu dàng và êm tai làm người ta sinh ra một loại cảm giác rất thoải mái. Đúng lúc Lăng Tiêu ngẩng đầu thì vị Đại tiểu thư kia cũng ngẩng đầu nhìn tới, nàng đối diện với ánh mắt Lăng Tiêu nhưng cũng không kiêu ngạo và lẫn tránh. Nàng chỉ dịu dàng cười một tiếng, sau đó hỏi Mạnh Hổ ở bên cạnh:
- Vị này có phải là Tiêu Phong cao thủ khác họ mới đến phải không? Nghe nói thân thủ của hắn rất tốt, còn đánh thắng cả Mạnh Bắc nữa à?
Lúc này vẻ mặt Mạnh Bắc cũng đỏ hồng lên rồi cúi đầu xuống. Tuy Đại tiểu thư chỉ nói một câu vô tâm, nhưng đối với Mạnh Bắc thì hoàn toàn giống như bị xát muối vào vết thương. Tất nhiên hắn sẽ không dám trách tội Đại tiểu thư, nên chỉ có thể đem hết những oán hận này đặt trên đầu Lăng Tiêu.
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười khiêm tốn, sau đó nói:
- Chỉ là chút tài mọn mà thôi, cũng không có gì đáng nói, Đại tiểu thư quá khen.
Mạnh Bắc lại cảm thấy trong lòng quay cuồng:
- Chút tài mọn thôi sao? Đây rõ ràng là muốn châm chọc ta. Tiêu Phong, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ lấy tính mạng của ngươi tiết hận!
Mạnh Đại tiểu thư thản nhiên cười:
- Tiêu tiên sinh khiêm tốn rồi, vũ kỹ của Mạnh Bắc có thể nói là rất bí hiểm!
Nàng nói xong thì che miệng lại cười khanh khách, giống như một tiểu cô nương không có tâm cơ.
Lúc này Mạnh Bắc cuối cùng cũng nhịn không được phải ngẩng đầu lên dùng ánh mắt tràn đầu oán hận liếc sang Lăng Tiêu. Mà Lăng Tiêu cũng hơi chau mày, thầm nghĩ Mạnh Đại tiểu thư này không biết là có ý tứ gì, sao lại đi đến chia rẽ mối quan hệ giữa những thị vệ trong một bảo khố phổ thông này chứ?
Mạnh Đại tiểu thư giống như là không nhận thấy được những hậu quả do hành động của mình gây ra. Nàng cười xong thì nói với Mạnh Hổ:
- Có những cao thủ như các người trấn giữ thì ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa, điều này ta sẽ trở về bẩm báo với cha. Các ngươi cũng đừng nên gắng sức quá, nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Được rồi, ta đi đây!
- Kính tiễn Đại tiểu thư!
- Được rồi, được rồi, ở đây cũng không có người ngoài, các ngươi cũng đừng giả bộ khách khí giống như những người mới đến với ta làm gì. Ta đi đây!
Câu nói cuối cùng của Đại tiểu thư Mạnh gia làm cho Mạnh Hổ và đám người tùy tùng ở phía sau người nàng lộ ra một nụ cười thoải mái.
Đại tiểu thư đúng là Đại tiểu thư, vẻ mặt nàng không có bất kỳ biến đổi nào.
Mọi người tiễn Đại tiểu thư ra ngoài, Mạnh Hổ nhìn thoáng qua Mạnh Bắc và Lăng Tiêu. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi mà xoay người đi ra khỏi cửa.
Cánh cửa đá nặng nề của bảo khố chậm rãi khép lại. Lúc này vẻ mặt Mạnh Bắc âm trầm như nước, địa vị của Đại tiểu thư này trong lòng bọn họ có thể so sánh với nữ thần.
Đại tiểu thư đối đãi với tất cả mọi người trong Mạnh gia rất tốt, chưa bao giờ vì đối phương có thân phận thấp kém hơn mình mà khinh thường. Cho nên trong lòng đám thị vệ Mạnh gia thì Đại tiểu thư hòa ái và ân cần hơn rất nhiều so với vị Thiếu chủ cả ngày giả vờ xụ mặt nghiêm túc kia.
Hơn nữa Đại tiểu thư cũng rất thích nói đùa, trước nay vẫn thường hòa mình vào trong đám thị vệ Mạnh gia mà cũng không lên mặt. Nhưng hôm nay những lời nói đùa của Đại tiểu thư làm Mạnh Bắc có phần cảm thấy không thể tiếp nhận, mặc dù bình thường nàng cũng hay trêu chọc như vậy.
Hai người mới kia ở cùng Lăng Tiêu đều thật lòng thật dạ muốn phát triển ở đây. Bọn họ thấy Mạnh Bắc không vui thì muốn tìm một đề tài khác để giải quyết bầu không khí khó xử lúc này.
- Mạnh Bắc tiền bối, Đại tiểu thư này...Chính là người kia trong truyền thuyết kia sao?
Lên tiếng chính là người vừa nãy bị Mạnh Bắc dạy bảo đang đứng dưới hiên nhà thấp, lúc này không thể không cúi đầu. Không phải ai cũng có vài phần thực lực vào lòng dũng cảm giống như Lăng Tiêu được.
Mạnh Bắc gật đầu, cũng không nói lời nào.
Người này thấy Mạnh Bắc hình như cũng không thích vị Đại tiểu thư kia, hắn dùng giọng nghi ngờ nói:
- Người nói xem hạng người phụ nữ giống như Đại tiểu thư không có việc gì sao lại phải chạy tới loại địa phương bảo khố của chúng ta làm gì? Phụ nữ không phải ở trong nhà thêu hoa vẽ tranh, ngâm thơ đối đáp sao?
- Câm mồm!
Mạnh Bắc mở miệng quát:
- Ngươi thì biết cái gì mà mở miệng nói bậy bạ, Đại tiểu thư là loại người ngươi có thể phê bình sao? Ta cảnh cáo ngươi, không có chuyện gì để nói thì câm miệng lại! Đừng để sau khi ra ngoài người ta mắng ngươi không biết phép tắc là do ta chỉ bảo! Ta lại cảm thấy bẽ mặt.
Vẻ mặt tên này đột nhiên chợt xanh chợt đỏ, hắn ngồi yên tại chỗ không dám lên tiếng.
Lăng Tiêu cũng không thông cảm với người này, đã là một võ giả thì cũng có thể khéo léo đưa đẩy thậm chí cũng có thể tà ác nhưng bắt buộc phải có danh dự. Người này có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa rời khỏi Mạnh thành cả ngày cứ mãi tu luyện nên tính cách đã bị xuống cấp nghiêm trọng.
Mạnh Bắc ngồi ở chỗ đó, hắn thấy những người mới đến không được tự nhiên nên dứt khoát không nói câu nào.
Ngày hôm sau khi giao ca thì Lăng Tiêu quay về chỗ của mình, trong lòng đang thầm nghĩ phải làm thế nào để mới đoạt bảo một cách an toàn rồi rời khỏi chỗ này. Đột nhiên hắn lại nghe thấy có người gõ cửa, Lăng Tiêu đảo thần thức qua rồi hơi sửng sốt, người đến không ngờ lại là Mạnh Sĩ Kỳ thị vệ trưởng trong bảo khố. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lăng Tiêu mở cửa phòng ra để Mạnh Sĩ Kỳ tiến vào, sau đó lại vô cùng khách khí hỏi:
- Thủ lĩnh đến đây không biết có chuyện gì sai bảo?
Mạnh Sĩ Kỳ khoát tay rồi khẽ mỉm cười, sau đó vẻ mặt hắn trở nên niềm nở hỏi:
- Sao rồi? Đã thích ứng với sinh hoạt ở đây chưa?
Vẻ cảm kích hiện rõ trên mặt Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Đa tạ thủ lĩnh đã quan tâm, Tiêu Phong ở chỗ này rất tốt!
- Vậy thì tốt, nghe nói đêm qua Đại tiểu thư đến xem các ngươi, nàng còn đặc biệt hỏi ngươi vài câu phải không?
- Đúng vậy, Đại tiểu thư đồng tình với thuộc hạ, làm người ta rất kính phục.
Lăng Tiêu trả lời với vẻ mặt rất bình tĩnh.
- Ha ha, nói đến Đại tiểu thư của chúng ta thì rất được nhiều người yêu quý!
Mạnh Sĩ Kỳ cười ha hả nói rồi đột nhiên hỏi:
- Tiêu Phong, nhà ngươi còn người bà con thân thích nào không?
Trong lòng Lăng Tiêu khẽ động, khi hắn và Karina thảo luận sử dụng thân phận này, dựa vào những nghiên cứu về Mạnh gia rất nhiều năm của Karina nên Lăng Tiêu tất nhiên cũng hết sức hiểu rõ Mạnh thành. Rất may trong tòa thành này cũng có một người tên Tiêu Phong có cha mẹ mất sớm. Karina biết điều này vì năm xưa chỗ nàng ở trong Mạnh thành lại sát bên Tiêu gia. Tiêu Phong đã từng về nhà một lần, sau khi thấy cha mẹ đều đã mất thì tên này cũng cao chạy xa bay. Hắn đem nhà mình giao phó cho Karina, và cũng từng nói không còn bất kỳ người thân nào. Hắn nói nếu trăm năm sau căn nhà này không còn ai quay về thì tặng luôn cho Karina.
Vì vậy Lăng Tiêu cũng đã tính trước mọi chuyện nên không chút do dự, vẻ mặt trở nên có chút chán nản trả lời:
- Nói ra thì do ta bất hiếu, ta rời nhà tu luyện nhiều năm đến khi trở về thì cha mẹ đều đã qua đời, nên cũng không còn bất kỳ người thân nào. Năm xưa sau khi giao phó chuyện nhà cho một người trông nom giùm thì lại ra ngoài rèn luyện. Gần đây khi ta quay về lại phát hiện người năm xưa mình giao trông nom nhà cửa đã mất, nhà cũng suy tàn. Nếu không nhìn thấy Mạnh gia chiêu mộ người ngoài thì sợ rằng ta đã rời khỏi chỗ này và vĩnh viễn không bao giờ quay về nữa.