NGẠO KIẾM LĂNG VÂN


Lúc này lại nghe thấy Lăng Tiêu nói:

- Đây là lần đầu tiên ta luyện khí vì các ngươi, cũng là lần cuối cùng. Cuộc đời tu luyện rất dài rất xa, bao gồm cả cha mẹ vào người thân, ta cũng vĩnh viễn không thể ở bên cạnh để chăm sóc mọi người được. Nếu muốn đi xa hơn, muốn truy cầu trường sinh, ta chỉ là người dẫn đường cho mọi người mà thôi. Hơn nữa ta sẽ đem tất cả phương pháp luyện khí dần dần truyền thụ cho tất cả mọi người. Mỗi người đều có cơ duyên khác nhau, thực lực chưa đến một mức độ nhất định mà cầm trong tay pháp bảo quá mạnh cũng không phải là chuyện tốt, ngược lại còn dẫn đến họa sát thân.

Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 0 Điểm khi đọc bài viết này:

Lúc này lại nghe thấy Lăng Tiêu nói:

- Đây là lần đầu tiên ta luyện khí vì các ngươi, cũng là lần cuối cùng. Cuộc đời tu luyện rất dài rất xa, bao gồm cả cha mẹ vào người thân, ta cũng vĩnh viễn không thể ở bên cạnh để chăm sóc mọi người được. Nếu muốn đi xa hơn, muốn truy cầu trường sinh, ta chỉ là người dẫn đường cho mọi người mà thôi. Hơn nữa ta sẽ đem tất cả phương pháp luyện khí dần dần truyền thụ cho tất cả mọi người. Mỗi người đều có cơ duyên khác nhau, thực lực chưa đến một mức độ nhất định mà cầm trong tay pháp bảo quá mạnh cũng không phải là chuyện tốt, ngược lại còn dẫn đến họa sát thân.

Lăng Tiêu nói có chút xúc động, bởi vì hắn đã tiến vào Độ Kiếp Kỳ. Một khi người tu chân tiến vào Độ Kiếp Kỳ thì cơ bản chỉ còn nửa bước chân là tiến vào Tiên giới.

Hơn nữa Độ Kiếp Kỳ và những cảnh giới phía trước cũng có sự khác biệt. Tuy nó cũng chia ra tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ nhưng lại có sự khác biệt tùy vào mỗi người tu chân, có người sẽ nghênh đón Thiên Kiếp rất nhanh.

Khi đạt được trình độ này thì tất cả người tu chân đều hi vọng được ngênh đón Thiên Kiếp, đồng thời cũng là bước ngoặt đáng sợ nhất. Nếu thành công thì sẽ trở thành người tu chân Đại Thừa Kỳ, lúc nào cũng có thể phi thăng. Nhưng nếu thất bại, có thể sẽ hồn bay phách lạc rồi hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Cho nên khi Lăng Tiêu tiến vào cảnh giới này thì tâm tình đã phát sinh những thay đổi khổng lồ. Khí phách trên người hắn đã có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, điều này cũng có rất nhiều người thấy rõ. Nhưng ngoại trừ chính Lăng Tiêu, ngay cả Hoàng Phủ Nguyệt biết được những đẳng cấp khi người tu chân đề thăng cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ. Cho nên tất nhiên không ai ngờ được lúc này Lăng Tiêu đã đạt đến một cảnh giới kinh người rồi.

Lăng Tiêu cuối cùng cũng nhận thấy đây đã là thời điểm để tất cả mọi người trong Thục Sơn phái trở nên độc lập. Minh không thể làm gà mẹ cả đời mà che chở cho đệ tử của mình dưới cánh. Đến khi mình rời khỏi bọn họ, Thục Sơn phái không còn sự bảo hộ của mình sẽ biến thành cái dạng gì? Có phải sẽ từ khí thế làm mọi người phải sợ hãi, trở thành bị người người ức hiếp không?

Lăng Tiêu dứt bỏ tâm tư, vẻ mặt mỉm cười nói:

- Cho nên những thanh kiếm này đều là độc nhất vô nhị, không thanh kiếm nào có năng lực giống thanh kiếm nào. Các ngươi mỗi người tự chọn một cây, coi như…Là ta ban thưởng cho mọi người!

Mọi người vốn bị những lời nói của Lăng Tiêu sinh ra thương cảm, thoáng cái đã quên mất Lăng Tiêu vì sao lại nói như vậy mà ánh mắt mọi người lập tức đỏ hồng lên. Người bình thường vô cùng khiêm tốn lúc này cũng trở nên nóng nảy. Đây chỉ là khen thưởng đơn giản thôi sao? Pháp bảo Lăng Tiêu tự tay luyện chế...Chính là tượng trưng cho địa vị và thân phận của bản thân, lại có một loại vinh quang chí cao. Hơn nữa đây cũng chỉ là một lần duy nhất.

Cho nên ngay cả Lam Hi đã rất lâu rồi không gặp cũng trực tiếp lớn tiếng nói:

- Ta chọn trước, ta chọn trước! Đừng hòng đoạt trước của ta, ai muốn xông lên thì biết tay ta!

Tất nhiên sẽ không có người nào dám cũng lão tổ mẫu tranh đoạt, nhưng Lam Hi cũng không phải loại người lòng tham không đáy. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào đống kiếm không có vỏ trước mặt, hàn quang chợt lóe lên trong đống bảo kiếm. Nàng phóng tinh thần lực ra, đến cảnh giới của nàng thì cực kỳ mẫn cảm với các loại năng lượng tồn tại trong không gian. Khi lựa vũ khí tất nhiên nàng cũng phải chọn loại phù hợp với mình nhất, hoặc có thể gây lên những cảm ứng tâm linh với chính mình.

Đặc biệt là sau khi tu luyện công pháp Lăng Tiêu đưa, Lam Hi đã thay đổi cái nhìn vốn có đối với vạn vật bên cạnh. Võ giả Thánh Vực vốn cũng không cho phép loại ý kiến "Vạn vật đều có linh hồn", mà sau khi tu luyện công pháp của Lăng Tiêu và dùng tâm để cảm ứng thế giới nàng mới phát hiện được mình chỉ là một con ếch quanh năm ngồi dưới đáy giếng mà thôi, thế giới trong mắt không phải chỉ nhỏ hẹp như vậy.

Lam Hi ổn định hô hấp của mình lại, nàng dùng tâm để cảm ứng trong đống vũ khí. Vẻ mặt nàng dần trở nên thánh thiện, làm người ta không nhịn được phải sinh ra loại cảm giác tâm linh và tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Lăng Tiêu nhịn không được phải cảm thán trong lòng, xem ra thực lực của Lam Hi đã đạt đến một trình độ ngày càng cao. Quả nhiên, dù là thiên tài trong Thánh Vực hay thiên tài trong tu chân giới thì cũng giống như nhau, vì đối với thiên tài chân chính thì dù dùng bất kỳ phương pháp nào để tu luyện cũng không thể ảnh hưởng đến những hiểu biết của bọn họ về bản chất.

Nếu nói một cách tương đối thì Lăng Tiêu cho rằng mình không bằng Lam Hi. Vì Thục Sơn phái vốn dùng kiếm nhập đạo, không biết từ bao nhiêu năm về trước kiếm kỹ đã được các tiền bối Thục Sơn chuyên nghiên cứu đến mức cực hạn. Vì vậy đối với Lăng Tiêu, hắn đến thế giới này thì điểm bắt đầu đã cao hơn không biết bao nhiêu lần so với những người bình thường, vì vậy mà hắn thường đánh bại những người có thực lực hơn hẳn mình.

Nhưng Lam Hi lại không giống như vậy, nàng sống trong Thánh Vực trên vạn năm rồi! Vạn năm đó lại chuyên nghiên cứu kiếm kỹ, thỉnh thoảng linh quang lóe lên thì có thể lĩnh ngộ được một tia thiên đạo. Nhưng dù nói thế nào nàng cũng không được tiếp xúc qua công pháp tu chân thật sự.

Lăng Tiêu đưa cho nàng tâm pháp của đạo gia, chưa nói một người tu chân chưa từng tiếp xúc qua, cho dù là đám người tu chân trên tu chân giới, Đạo Đức Kinh cũng tuyệt đối là một loại tâm pháp chí cao vô thượng.

Những gì mỗi người nhận được từ trong đó cũng có sự khác biệt, cũng chưa từng có người nào dám vỗ ngực nói mình đã hoàn toàn hiểu rõ công pháp này. Mà Lam Hi lại chưa từng tiếp xúc qua với người tu chân, thậm chí cũng không hiểu phương pháp hành văn của tu chân giới. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian trăm năm ngắn ngủi, nàng đã dứt khoát đem những gì mình tu luyện trước đây hòa hợp vào trong một cái đạo mới.

Thiên phú như vậy quả thật làm người ta cảm thấy bội phục. Truyện Sắc Hiệp

Đột nhiên hai mắt Lam Hi trở nên sáng ngời, ánh mắt rơi trên một thanh bảo kiếm màu xanh thẫm. Thật ra Lam Hi vừa liếc mắt đã nhìn trúng thanh kiếm này, nhưng vì muốn kiểm chứng một số ý nghĩ trong lòng mình nên Lam Hi còn quyết định thử đem mình dung nhập vào trong hoàn cảnh, thử cùng những thanh kiếm này liên lạc với nhau. Quả nhiên từ trên thanh kiếm màu xanh thẫm Lam Hi đã cảm nhận được một luồng cảm giác làm cho tâm linh của nàng rung động.

Lam Hi thản nhiên cười, nói:

- Chính là nó!

Mọi người liên tục chúc mừng Lam Hi, nhưng những thanh bảo kiếm này có phẩm chất tương đương với nhau, dù trước hay sau cũng không quan trọng.

Trong lúc chọn kiếm, điều làm Lăng Tiêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn mà lại không hợp lẽ thường chính là bốn người Phong Linh, Y Toa, Thượng Quan Vũ Đồng và Minh Nguyệt lại thay nhau lựa chọn bốn thanh kiếm có những thuộc tính khác biệt.

Phong Linh chọn một thanh kiếm có thuộc tính phong, thân kiếm màu trắng, dài ba thước, rộng bằng ba đốt ngón tay, khi sử dụng thì mang theo một luồng kình phong mãnh liệt, có thể đề thăng thực lực của người cầm kiếm lên gấp mấy lần.

Y Toa lựa một thanh kiếm có thuộc tính thủy, giống như tính tình của nàng vậy. Sau khoảng thời gian trăm năm, nàng vẫn ngượng ngùng và hồn nhiên như xưa. Bình thường nàng cũng hết lòng dạy dỗ những đệ tử ngoại môn, tính tình nàng ôn hòa nên được rất nhiều đệ tử tôn kính và yêu mếm.

Khi Lăng Tiêu luyện chế thanh kiếm thuộc tính thủy này, hắn đã đặt vào bên trong rất nhiều máu của ma thú thủy hệ. Đây cũng là một thử nghiệm hoàn toàn mới của hắn.

Kết quả rất thành công, Y Toa đã chọn thanh kiếm có tất cả hình dạng và thuộc tính của nước.

Điều làm Lăng Tiêu cảm thấy vui mừng là khi Y Toa nhìn thấy thanh kiếm này thì ánh mắt nàng lại sáng lên. Thật ra Lăng Tiêu cũng rất thích cô gái giống như muội muội nhưng vẫn rất yêu thương mình này. Những cô gái ở bên cạnh mình tính tình khác hẳn nhau, mà Y Toa lại rất ôn hòa nên làm hắn cảm thấy yên bình.

Lăng Tiêu vẫn thường nghĩ cấp cho các nàng một danh phận. Dù sao mọi người cũng đã không quan tâm đến chuyện này, nhưng Lăng Tiêu tin nếu mình làm như vậy thì bọn họ sẽ rất vui vẻ.

Người còn sống thì không phải đã là một niềm vui rồi sao? Nhưng nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể có được một danh phận, thì cho dù Lăng Tiêu trở thành thần tiên cũng không cảm thấy vui vẻ.

Người sống trên đời cũng chỉ vì có đủ loại thất tình lục dục vui khổ buồn giận, đây mới thật sự là những màu sắc của cuộc sống.

Khi Lăng Tiêu tự luyện chế những thanh vũ khí này để cho các nàng thì đã từng nghĩ, mấy năm nay mình đều cố gắng để cho những nữ nhân của mình hiểu rõ một chút nguyên lý tu chân, để cho bọn họ thử cảm ngộ vạn vật bên cạnh, cảm ngộ thế giới này, cảm ngộ thiên đạo. Dù không có thể chất để tu chân nhưng khi tu luyện kiếm kỹ đến một mức độ nhất định, cảm ngộ được pháp tắc thiên địa, trực tiếp dùng vũ lực để mở không gian cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nhưng tiền đề của tất cả mọi thứ là nhất định phải có thể cảm ngộ được pháp tắc thiên đạo.

Cho nên khi Lăng Tiêu luyện khí đã đem rất nhiều lực lượng pháp tắc dung nhập vào bên trong những thanh vũ khí này. Nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói toạc ra, vì chỉ chính mình cảm ngộ được mới là những thứ thuộc về bọn họ.

Hiện nay Lăng Tiêu thấy Phong Linh và Y Toa hình như nắm giữ một chút gì đó, hơn nữa lại còn chọn được vũ khí thích hợp với mình. Lúc này tâm tình Lăng Tiêu cũng tốt hẳn lên.

Kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng là một thanh bảo kiếm có cả hai thuộc tính thủy hỏa, hợp với tính tình của Vũ Đồng, một nửa là thủy, một nửa là hỏa. Khi thực lực được đề cao, khuôn mặt của Thượng Quan Vũ Đồng đã vứt bỏ tất cả vẻ thánh khiết, làm người ta sinh ra một loại cảm giác không dám xem thường. Những thứ này cũng có liên quan đến việc nàng nhận được loại công pháp tu luyện của tổ tiên truyền thừa. Hiện nay cũng chỉ ở trước mặt Lăng Tiêu, Thượng Quan Vũ Đồng mới nở nụ cười.

Thanh kiếm Tống Minh Nguyệt chọn hơi làm cho Lăng Tiêu cảm thấy ngoài ý muốn. Vì thanh kiếm của nàng là vũ khí duy nhất Lăng Tiêu luyện chế mà không có lưỡi kiếm, thậm chí cũng có thể nói đây là một thanh vũ khí không có mũi kiếm. Bởi vì đây chỉ là một thanh kiếm gỗ.

Đây là một cây kiếm màu xanh biếc, mặt kiếm có những luồng khí tức tự nhiên rất tinh khiết. Thanh kiếm này cũng không có thành phần kim loại, mà những năm gần đây Lăng Tiêu được tự do đi đây đi đó rồi lấy được một cây gỗ cực kỳ cứng rắn. Sau đó hắn không sử dụng bất kỳ máu của con ma thú nào, cũng không pha trộn bất kỳ kim loại quý giá nào vào. Hắn chỉ dựa vào khả năng luyện khí thông thao của mình, sau khi luyện rồi phế hơn ba chục lần cuối cùng mới luyện chế thành công một thanh bảo kiếm có chứa những luồng khí tức sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ.

Mà tính tình của Minh Nguyệt cũng không phải là dịu dàng và ôn hòa. Nhưng nếu hai nha đầu Xuân Lan và Thu Nguyệt chọn loại kiếm này thì Lăng Tiêu cũng không cảm thấy giật mình.

Cho nên Lăng Tiêu nhịn không được phải đảo mắt nhìn về phía Minh Nguyệt, hỏi:

- Minh Nguyệt, vì sao nàng lại chọn thanh kiếm này?

Tống Minh Nguyệt cười rất tươi, sau đó nói:

- Phu quân không biết đó thôi, muội vừa nhìn thấy thanh kiếm này đã sinh ra một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, giống như nó trời sinh thuộc về muội vậy. Mà những bảo kiếm sắc bén, muội cầm trong tay cảm thấy rất thiếu khuyết, cho nên muội chọn nó.

Hoàng Phủ Nguyệt than thở nói:

- Khí tức tự nhiên trên thanh kiếm này rất đậm, làm ta sinh ra loại cảm giác giống như đang ở trong rừng rậm vậy!

Diệp Tử nhìn thoáng qua Lăng Tiêu sau đó nói:

- Không sai, bản lĩnh luyện khí của phu quân đặc biệt cao minh!

Lăng Tiêu nhìn Minh Nguyệt, hắn gật gật đầu tán dương nàng, sau đó nói:

- Ta hy vọng các nàng đều có thể trở thành những nhân vật truyền kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc