Lăng Tiêu đột nhiên sử dụng ra một kiếm kỹ trong Độc Cô Cửu Kiếm, trên chiêu kiếm này còn ẩn chứa một tia thiên địa quy tắc lực!
Khi tu vi đạt tới một cảnh giới nhất định, trên thực tế đều có thể đạt tới trình độ gặp chiêu phá chiêu, không có người luyện võ hùng mạnh nào trong Thánh Vực còn câu nệ về kiếm kỹ của bản thân.
Nguyên nhân chính là vì câu nói: một người đánh bại được mười người!
Một người luyện võ, sau khi năng lượng trong cơ thể đã đạt tới một cảnh giới đỉnh phong, bất kể kiếm kỹ của đối phương có đẹp đẽ bao nhiêu, những chiêu phía sau có bao nhiêu loại biến hóa, nhưng đối mặt với người luyện võ có năng lượng khổng lồ, một đạo kiếm khí vô cùng đơn giản cũng có thể chặt đứt một ngọn núi lớn, có thể khiến cho mặt đất sụp đổ! Tất cả những chiêu thức của bọn họ hoàn toàn đều là vô dụng!
Cho nên Diệp Thiên thấy Lăng Tiêu bị mình bức phải sử dụng đến kiếm kỹ, đôi mắt lạnh như băng không kìm nổi lóe lên ánh mắt châm biếm.
Tuy nhiên vẻ châm biếm này trong nháy mắt đã bị thay thể bởi vẻ kinh hãi, không nghĩ tới những kiếm kỹ mình thi triển ra với Lăng Tiêu tất cả đều bị một kiếm này của Lăng Tiêu phá giải hết!
Bất kể một chiêu kiếm nào đánh đến chỗ Lăng Tiêu đều bị một kiếm này của Lăng Tiêu phong tỏa ngăn chặn!
Sự phấn khích trong lòng Diệp Thiên trong nháy mắt như bị dội một gáo nước lạnh, mặc dù trong hai mắt vẫn còn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
- Không khí trảm!
Cổ tay Lăng Tiêu lại nhẹ nhàng rung lên, trên bầu trời bỗng nhiên phát ra những tiếng nổ liên tiếp như pháo nổ.
- Ầm! ầm… ầm ầm ầm ầm!
Một đạo kiếm khí đâm thủng không khí, làm cho không trung xanh thẳm thẳm này hiện ra vô số những vết rách không gian rất nhỏ! Đằng sau những vết rách này chính là một không gian thần bí khác!
Những kiếm khí này đánh lên quầng sáng bảo vệ màu đỏ do Huyết Sắc Chiến Giáp trên người Diệp Thiên tạo thành, tạo nên chấn động với tần số cao, trong nháy mắt trên một trăm đạo kiếm khí chém vào cùng một chỗ tạo nên một kết quả vô cùng đáng sợ!
Ít nhất, đối với Diệp Thiên là đúng như vậy, bởi vì Không Khí Trảm này của Lăng Tiêu đã hoàn toàn phá hỏng toàn bộ lớp bảo vệ của hắn!
Diệp Thiên nổi giận đồng thời trong lòng cũng hoảng hốt, bản thân không còn thực lực hùng mạnh như năm đó, nên mới để cho kiếm khí của Lăng Tiêu mới có thể đột phá lớp bảo vệ của Huyết Sắc Chiến Giáp này. Nếu như mình còn thực lực năm đó, sao có thể dùng đến những loại đồ vật như vậy?
- Aaa!
Diệp Thiên đột nhiên ngửa mặt lên phát ra một tiếng rống giận thê lương, cưỡng ép tích tụ một năng lượng vô cùng khổng lồ. Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy có vô số lực lượng của sao trời từ trên bầu trời hướng về Diệp Thiên tụ lại. Lực lượng từ trong sao trời này phát ra, Lăng Tiêu hoàn toàn không thể có khả năng chống lại!
Cho nên, trong lúc Tinh Thần Kiếm trong tay Diệp Thiên đang tích tụ sức mạnh của sao trời ngày càng mạnh, chỉ còn một chút nữa là đến lúc có thể phát ra để giết Lăng Tiêu, Không Khí Trảm do Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay Lăng Tiêu xuất ra đã đã phát nát lớp năng lượng bảo vệ do Huyết Sắc Chiến Giáp kia tạo ra thành từng mảnh!
Đồng thời, trên bàn tay Lăng Tiêu bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa ba màu cao ba thước!
Ngọn lửa ba màu nay chia làm ba màu lam, lục và đỏ, khi ngọn lửa cao ba thước này vừa mới bùng cháy lên, trên bầu trời toàn bộ trong phạm vi trăm dặm trở nên khô nóng! Dường như trong phạm vi này toàn bộ mọi thứ đều có thể bị thiêu đốt, giống như bốc cháy lên, những đám mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu kia trong khoảnh khắc hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Diệp Thiên rốt cuộc cũng thay đổi. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Lăng Tiêu, ngươi… ngươi, đây là cái thứ gì?
Đã từng là một vị thần hùng mạnh, tuy sức mạnh của Diệp Thiên không còn như xưa, nhưng kiến thức cũng không bị mất, hắn cảm thấy được vô cùng rõ ràng sự đáng sợ của ngọn lửa trong tay Lăng Tiêu. Đây hoàn toàn là một thứ có thể uy hiếp đến hắn!
- Thứ gì sao?
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một vẻ giễu cợt lạnh lùng.
- Là thứ để giết ngươi!
Hắn nói xong, ngọn lửa trong tay trong phút chốc bùng lên, hóa thành một con hỏa long, hướng về Diệp Thiên gào thét lao tới.
Diệp Thiên cắn răng một cái, Tinh Thần Kiếm trong tay tuy chưa hoàn toàn ẩn chứa đầy đủ sức mạnh của sao trời, nhưng cũng đã vượt quá khả năng gánh vác của hắn. Diệp Thiên trong miệng điên cuồng hét lên:
- Lăng Tiêu, cùng chết đi, ha ha ha!
- Không, tự ngươi chết đi.
Lăng Tiêu lạnh lùng cười, thân mình đột nhiên biến mất trong không khí. Tuy nhiên một kiếm do Tinh Thần Kiếm trong tay Diệp Thiên xuất ra ẩn chứa sức mạnh của sao trời, là một kiếm vô cùng đặc biệt, tấn công khắp bốn phương tám hướng, trong toàn bộ phạm vi trăm dặm!
- Ngươi cho rằng mình ẩn thân là có thể thoát chết sao?
Trong thanh âm của Diệp Thiên còn mang theo một vẻ điên cuồng:
- Lăng Tiêu, ngươi quá ngây thơ!
- Hả!
Diệp Thiên vừa mới nói xong, liền phát ra một tiếng kêu thảm, từ trên Tinh Thần Kiếm trong tay truyền tới một cảm giác vô cùng nóng, khiến hắn không thể kìm nổi phải buông tay ra. Hắn nhìn xuống lòng bàn tay chỉ còn có da non, vẫn còn hiện ra những vết cháy xém, trong không khí cũng truyền đến một hương vị như mùi thịt nướng.
- Lăng Tiêu, ta phải giết ngươi!
Diệp Thiên điên cuồng nổi giận, không để ý tới sự đau đớn trong lòng bàn tay, đối với hắn, bất quá đây cũng chỉ là một yếu tố trong lúc vận dụng mà thôi, không có gì ghê gớm, cho nên vẫn chưa bắt tay vào việc chữa thương, mà ngược lại cúi người xuống, muốn lấy lại Tinh Thần Kiếm mà mình đã rất khó khắn mới có được.
Một chiêu tràn đầy sức mạnh của sao trời do Diệp Thiên phát ra, hắn tin rằng, Lăng Tiêu dù có không chết, những nhất định cũng phải bị lột da, trong không khí ngoại trừ sự khô nóng kia, cũng không có biến hóa gì phát sinh!
Nhưng Tinh Thần Kiếm kia sau khi rơi khỏi tay hắn lại đột nhiên biến mất vào trong hư không, ngay sau đó, không ngờ xuất hiện trong tay Lăng Tiêu một sợi lông cũng không bị tổn thương.
- Không thể nào!
Trong mắt Diệp Thiên tràn đầy vẻ không thể tin được, hắn điên cuồng hét lên nói:
- Lăng Tiêu, ngươi không thể nào lại không hề bị thương!
- Không có gì là không thể.
Lăng Tiêu thu hồi Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, cầm Tinh Thân Kiếm trong tay, trong nháy mắt hủy diệt thần thức của Diệp Thiên trên đó, sau đó nhìn Diệp Thiên như đã hóa thành đá, cười nói:
- Để ta cho ngươi xem Tinh Thần Kiếm này phải sử dụng như thế nào!
Lăng Tiêu nói xong, cổ tay rung lên, trên bầu trời lập tức xuất hiện hàng vạn ánh sao, giống như sao trời lóe lên giữa trời đêm, tỏa ra hào quang huyền ảo mê người. Trên mỗi một ánh sao này đều ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn của sao trời, sức mạnh này chính là bí mật lớn nhất của Tinh Thần Kiếm!
Tinh Thần Kiếm Quyết!
Diệp Thiên liền cảm thấy được nhiệt độ của trời đất chẳng những nóng vô cùng, mà ở trên hàng vạn những ánh sao che phủ bầu trời kia còn ẩn chứa một sức mạnh của sao trời khiến cho hắn vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa lạ. Sắc mặt hắn lập tức biến thành tái mét, con hỏa long ba màu kia đồng thời cũng trở nên vô cùng lớn, ở trên không trung lượn vòng… cuốn Diệp Thiên vào bên trong!
Những đạo kiếm khí ẩn chứa sức mạnh của sao trời do Tinh Thần Kiếm Quyết bắn ra lợi dụng tất cả những kẽ hở mà hỏa long để lại tiến vào.
Diệp Thiên đột nhiên cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi lên Huyết Sắc Chiến Giáp trên người. Huyết Sắc Chiến Giáp kia lập tức bùng phát ra một thứ giống như là một màn sương máu cực kỳ nồng đậm, khiến cho nhiệt độ thân thể của Diệp Thiên giảm đi vô số lần, chí ít hắn cũng không cần lo lắng hiện tại sẽ bị đốt thành tro bụi.
Đại Nhật Kim Cương Ấn đồng thời xuất hiện ở dưới chân Diệp Thiên, ầm một tiếng bùng phát ra hào quang vô cùng mãnh liệt, sức nóng này triệt tiêu một phần sức nóng do hỏa long ba màu tỏa ra. Thanh âm của Diệp Thiên tràn đầy oán hận và phẫn nộ lại truyền đến:
- Lăng Tiêu, lần sau nhất định ta sẽ giết chết ngươi!
- Lần sau?
Lăng Tiêu cười lạnh quát:
- Cứ để lại chiến giáp trên người ngươi trước rồi hãy nói!
Lăng Tiêu thúc đẩy năng lượng trong cơ thể mình, trong phạm vi trăm dặm lập tức bị ngọn lửa ba màu này nhanh chóng vây quanh, nơi nơi đều bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Giờ phút này, để lấy được Huyết Sắc Chiến Giáp kia, Lăng Tiêu lại không cần để ý đến việc làm cho mọi người sợ hãi, cũng nhân dịp này, khiến cho người trong Thánh Vực hiểu được rõ ràng người tu chân là như thế nào!
Diệp Thiên cảm thấy như mình đang bơi trong biển lửa, hơn nữa ngọn lửa này dường như còn có thể thiêu đốt linh hồn người ta thành tro tàn. Nhiệt độ của Huyết Sắc Chiến Giáp trên người ngày càng cao, Diệp Thiên thậm chí suy đoán rằng, nếu mình cởi khôi giáp trên người ra, không biết có bị đốt thành tro hay không!
Đã từng là một vị thần hùng mạnh, Diệp Thiên đúng là vẫn còn cố gượng ép khiến cho mình tỉnh táo lại. Hắn phát hiện những phần thân thể lộ ra bên ngoài không hề bị sức nóng này làm cho tổn thương, ngược lại chỉ có những chỗ bên trong Huyết Sắc Chiến Giáp trên người mới bị tổn thương đau đớn, và càng ngày càng trầm trọng hơn.
Nghe xong lời nói của Lăng Tiêu, Diệp Thiên không còn một chút do dự, nghiến răng nghiến lợi, ý niệm khẽ động, Huyết Sắc Chiến Giáp trên người tự động từ trên thân thể hắn rơi xuống, lơ lửng trên không trung, cảm giác như bị bỏng trên người của Diệp Thiên cuối cùng cũng không tăng thêm nữa. Diệp Thiên hướng về phía Lăng Tiêu nhìn thoáng qua tràn đầy vẻ oán hận, thân mình nhoáng lên, biến mất giữa không trung, thậm chí không để lại một câu nói độc địa nào!
Bởi vì khi đạt tới cảnh giới như bọn họ, đều hiểu được lời nói độc địa chỉ có thể sử dụng để dọa người mà thôi, không hề có một tác dụng đáng kể nào! Nhiều khi dùng lời độc địa để hù dọa người khác không bằng tự nói để động viên chính mình!
Lăng Tiêu lúc này đi tới gần Huyết Sắc Chiến Giáp, đứng đó quan sát bảo vật đã khiến hắn động tâm này.
Huyết Sắc Chiến Giáp khôi phục lại bình thường biến thành một vật màu bạc sáng bóng. Chiếc mũ giáp màu bạc sáng bóng trên mặt có một ánh đỏ giống như là một vết máu tươi, tấm che ngực màu bạc trên mặt còn có bảy màu lưu động, còn lại những miếng lót vai, bảo vệ cổ tay, miếng bao đầu gối toàn bộ đều là màu bạc, trên mặt có một tia huyết sắc như ẩn như hiện, giống như là những mạch máu trong cơ thể! Rất rõ ràng!
Lăng Tiêu hai mắt sững lại, thần thức tiến thẳng vào, bỗng nhiên gặp phải một lực cản rất mạnh, hơn nữa thần thức trong này không phải đến từ Diệp Thiên. Lăng Tiêu mừng rỡ, không thể tưởng tượng được chẳng những thu hoạch được Tinh Thần Kiếm là một vật chí bảo, lại có Huyết Sắc Chiến Giáp này cũng là một cực phẩm bảo vật! Kinh nghiệm đã chứng minh rằng, bảo vật càng khó thu phục, thì càng hùng mạnh!
Lăng Tiêu duỗi song chưởng ra, tới gần Huyết Sắc Chiến Giáp, đột nhiên bộ chiến giáp này ở trên không trung khẽ động, trong nháy mắt tự mặc lên người Lăng Tiêu! Nhìn khí thế kia như nuốt lấy núi sông, nhưng trên thực tế lại không phát ra một chút thanh âm nào.
Trên mặt Lăng Tiêu không kìm nổi dâng lên một vẻ vui sướng với việc này. Hóa ra Huyết Sắc Chiến Giáp này ai cũng có thể sử dụng được, nhưng muốn thu phục nó, có lẽ phải tốn một chút thời gian.
Tuy nhiên bất kể thế nào, thu hoạch hôm nay cũng đủ để Lăng Tiêu cảm thấy mỹ mãn, hơn nữa còn cực kỳ hài lòng, nghĩ tới ánh mắt điên cuồng của Diệp Thiên lúc rời khỏi, Lăng Tiêu lại cảm thấy tức cười.
Diệp Thiên hôm nay bị thiệt thòi nhiều như vậy, trên thực tế có lẽ bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu Lăng Tiêu!
Việc này quả thật hoàn toàn là do tính tình tác quái kiêu ngạo từ trong xương cốt của Diệp Thiên, thủy chung không chịu thừa nhận thực lực của Lăng Tiêu mạnh hơn hắn. Mặc dù hắn cho rằng mình đối với Lăng Tiêu cũng có coi trọng, nhưng trên thực tế mức độ coi trọng này vẫn chỉ xuất phát từ cảm giác coi mình là mạnh hơn của Diệp Thiên. Cái loại cảm giác này rõ ràng là trước hết cho rằng mình mạnh hơn Lăng Tiêu rất nhiều, sau đó mới nhận định Lăng Tiêu cũng là một cao thủ hiếm có, có tư cách là đối thủ của Diệp Thiên hắn.
Trên thực tế, mỗi lần Diệp Thiên gặp được Lăng Tiêu đều có kết cục thảm bại. Những người sáng suốt đều biết rằng, Diệp Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, nguyên nhân chính là vì Diệp Thiên cố chấp về thân phận đã từng là thần của mình, cho nên mới thủy chung coi thường Lăng Tiêu, cho rằng Lăng Tiêu chỉ giỏi những trò bàng môn tả đạo, đối mặt với thực lực chân chính thì không chịu nổi một đòn!