NGẠO KIẾM LĂNG VÂN


Tương truyền, bắc địa là một vùng đất băng giá rộng lớn bị cô lập, đã hàng vạn năm qua bị ma thú xâm chiếm, toàn bộ nơi này đều là lãnh địa của chúng. Nhưng nhưng trên thực tế, chân chính đi tới nơi này mới biết, phóng mắt nhìn phạm vi hàng trăm dặm, toàn bộ đều là tuyết trắng xóa. Đừng nói là thú nhân, cho dù chỉ là một con dã thú tầm thường cũng rất khó gặp. Với thực lực của mình, hai người đủ sức chống đỡ không bị rét lạnh, nhưng ở nơi như thế này hai người chỉ có thể kiên định, thong thả bước từng bước về phía bắc xa xôi.

Căn cứ một phần bản đồ cổ xưa trong tay Lăng Tiêu, ở bờ bắc của vùng đất cực hàn có những băng sơn cao tới hơn vạn thước, qua băng sơn đó sẽ là vùng cực địa băng hải, một trong mười đại cấm địa của đại lục, hơn nữa còn ổn định ở một trong ba vị trí đầu tiên.

Thậm chí, trong lòng rất nhiều người, cho dù vùng cực địa băng hải không khủng bố như sa mạc Tử Vong, xếp thứ nhất trong mười đại cấm địa, thì ít nhất cũng tương đương! Sa mạc Tử Vong ở phía tây của đế quốc Tử Xuyên, cách Đế quốc Lam Nguyệt rất xa, đó cũng là một vùng đất chết.

Hai vùng đất này đều có những đặc sản rất độc đáo, giá trị đắt đỏ đủ để khiến rát nhiều kẻ mạo hiểm trả giá sinh mạng để tìm kiếm. Sa mạc Tử Vong có một loại đặc sản là một loại quả rất kỳ dị, được xưng là Mộng Ảo Quả. Sau khi ăn vào, những việc chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, bình thường không thể làm nổi, đều có thể làm được trong ảo mộng, hơn nữa còn tương đối chân thật, như thể phát sinh trong thực tế vậy.

Loại quả này quả thực là nghìn vàng khó kiếm, lúc nào cũng trong tình trạng cung không đủ cầu, được vô số các vương công quý tộc trên đại lục điên cuồng truy cầu.

Mặc dù có người gọi nó là quả sa đọa, là thứ mà ác ma cám dỗ người ta, nhưng không thể phủ nhận nổi giá trị của nó. Giá của nó vẫn tăng lên hàng năm, chưa bao giờ giảm.

Sa mạc Tử Vong còn có một loại đặc sản khác là Kim Tinh Ngân Hoàn Xà. Khi trưởng thành đại khái dài hơn ba thước, to như cánh tay người, thân màu đen, trên thân có những vòng tròn màu bạc rộng chừng một ngón tay cách nhau không xa xếp từ đầu tới đuôi. Trên người nó còn có vô số những điểm sáng màu vàng kim sáng lóng lánh to chừng móng tay, bởi vậy được gọi là Kim Tinh Ngân Hoàn Xà.

Thịt của loại rắn ngày ngon vô cùng, ngay cả người của các thế gia ẩn thế cũng rất thích. Hơn nữa còn có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có tác dụng tăng trưởng thực lực.

Trong sa mạc Tử Vong còn có ít nhất không dưới 30 loại ma thú hoặc hoa quả đặc biệt có giá trị không thua kém Mộng Ảo Quả và Kim Tinh Ngân Hoàn Xà, cho nên dù bị liệt vào hàng đầu trong mười đại cấm địa trên đại lục Thương Lan, hàng năm vẫn có vô số kê mạo hiểm tới tìm vận may!

Còn vùng địa cực băng hải thì ít người tới hơn. Do đó, giá cả của những đặc sản ở đây phải cao gấp ba lần so với những đặc sản xuất ra từ sa mạc Tử Vong!

Bởi vì trước khi đi tới địa cực băng hải, đầu tiên sẽ xuyên qua vùng đất tuyết dài hơn 500 dặm. Nhiệt độ không khí ở đây cực thấp, nhổ nước miếng ra đến mặt đất đã thành băng. Bởi vì nơi đây địa thế bằng phẳng, gió lớn gào thét suốt ngày, cuốn tuyết bay khắp nơi khiến người ta khó bước đi, thậm chí chỉ mới suy nghĩ đã cảm thấy đáng sợ. Vừa mới đặt chân tới đây. sẽ lập tức hoài niệm tới chăn êm nệm ấm trong nhà. Bởi vậy, những kẻ mạo hiểm thà tiêu tốn rất nhiều tiền để mua một chiếc nhẫn không gian, cho đầy nước vào đó, tiến vào sa mạc Tử Vong. chứ đa phần đều không muốn chạy tới vùng đất lạnh khủng khiếp này để chịu khổ.

Từ khi sinh ra tới giờ, Tống Minh Nguyệt đều sống ở phía nam nên chưa gặp tuyết bao giờ, không ngờ lần này phóng mắt nhìn khắp nơi chẳng thấy gì khác ngoài tuyết. Ngày đầu tiên còn có chút mới lạ và hưng phấn, đến ngày hôm sau, Tống Minh Nguyệt bắt đầu dần dần ít nói, thực sự cũng bởi vi chỉ cần há mồm là sẽ bị những cơn gió lớn ùa vào miệng. Đến giờ phút này, cho dù là Tống Minh Nguyệt có thực lực Ma Kiếm Sư bậc sáu cũng cảm giác không thoải mái đối với cái lạnh giá của vùng băng tuyết ngập trời này.

Nhưng nàng lại không hề nói ra dù chỉ là một câu oán hận! Bởi vi nàng biết rõ, nếu không vì phụ thân của mình, Lăng Tiêu hoàn toàn chẳng có lý do gì phải khổ sở đến nơi nguy hiểm này. Cho nên trong lòng Tống Minh Nguyệt rất cảm kích Lăng Tiêu, cảm kích hắn đã làm hết thảy vì mình. Cho dù nếu cuối cùng phụ thân mình không thể khôi phục được thực lực trước đây, Tống Minh Nguyệt cũng sẽ ngẩng đầu nói với phụ thân rằng chúng con thực sự đã cố gắng hết sức. Cảm giác vừa quá ngọ chưa được bao lâu, thái dương đã đi tới đường chân trời phía tây, chiếu ra vô vàn ánh hào quang, trên vùng đất mênh mông tuyết trắng này lại càng làm người ta có cảm giác cô độc, thê lương.

Lăng Tiêu như là về tới kiếp trước, khi còn ở Tu Chân Giới, một mình ngày ngày tu luyện, nhưng điều bất đồng chính là lần này bên người hấn còn mang theo một hồng nhan mỹ lệ.

Lăng Tiêu tung chưởng tạo thành một cái hố to, sâu tới năm sáu thước. Lúc này Tống Minh Nguyệt mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra tuyết dưới chân bọn họ không ngờ dày tới hơn mấy chục thước.
Hơn nữa, rất hiển nhiên, một chưởng này của Lăng Tiêu chưa hề đánh tới nơi sâu nhất. Nói cách khác, băng đất phía dưới vùng đất tuyết phủ không biết đã mấy chục vạn năm này là rất dày!
Lăng Tiêu nhảy xuống đánh cho hố to ra, sau đó nhanh chóng cắt gọt tạo thành hình một cánh cửa cao tầm hơn đầu người, sau đó bất đầu đào băng tuyết ra. Sau một lát, một căn phòng nhỏ đã được Lăng Tiêu hoàn thành. Hắn tùy tiện ném một viên dạ minh châu vào đó. lập tức toàn bộ căn phòng trở nên sáng choang, hơn nữa còn cảm thấy ở đây khá là ấm áp so với bên ngoài đang đầy gió lốc thét gào.

Tống Minh Nguyệt ở bên nhìn thấy cảm thấy rất kinh ngạc:

- Sao tuyết ở đây lại cứng như đá vậy, huynh khống chế cái động lớn thế này mà không bị sụp đổ à?

Lăng Tiêu mỉm cười ôn hòa. Nếu là người phương bắc nghe thấy những lời này của Tống Minh Nguyệt chắc chắn sẽ cười phá lên. nhưng Lăng Tiêu biết Tống Minh Nguyệt chưa từng nhìn thấy băng tuyết bao giờ nên căn bản không hề biết đặc tính của nó, cho nên nghĩ rằng băng tuyết cũng giống với bông tuyết, cũng chẳng có gì là lạ.

- Loại băng tuyết lăng đóng ở đây qua bao năm tháng giờ đã biến thành cứng rắn như đá. Loại hang động này thậm chí còn chắc chắn hơn nhiều so với đào hang trong đất.

Lăng Tiêu nói xong, liền vỗ mạnh lên vách hang vài cái, quả thực rất chắc chắn.

Hắn lấy mấy tấm thảm nhung dày từ trong nhẫn ra, đặt trên mặt tuyết, sau đó lấy ra một vài bó củi, nhóm một đống lửa, đun một nồi nước sôi nhỏ, sau đó mỉm cười nói với Tống Minh Nguyệt:

- Nàng cứ ở đây chờ ta mốt lát, ta ra ngoài săn ít mồi, buổi tối có thể được ăn canh thịt!

Lúc này Tống Minh Nguyệt thể hiện đúng dáng vẻ một nữ tử yếu đuối, dịu dàng nói:

- Đi cả ngày trên vùng đất tuyết này có nhìn thấy sinh vật nào đâu. Huynh định săn thú ở chỗ nào? Trong nhẫn của chúng ta chẳng phải còn rất nhiều đồ ăn sao?

Lăng Tiêu khẽ cười nói:

- Nàng không nhìn thấy không có nghĩa là không có. Đồ ăn trong nhẫn làm sao ngon bằng những món tươi sống, hoang dã ở đây. Nàng đừng vội, ta đi một chút sẽ trở lại! Ở đây rất ấm, nàng có thể nghỉ ngơi một chút! Nếu mệt thì ngủ một hồi cũng được! Ta đi một chút rồi sẽ về sớm thôi.

- Vâng!

Tống Minh Nguyệt đỏ mặt khẽ nói.

Lăng Tiêu gật gật đầu, nhảy vọt lên mặt đất cao hơn năm, sáu thước. Tiếp đó, hắn nằm phục xuống trên mặt tuyết. Tuy rằng toàn bộ mặt tuyết là bằng phẳng nhưng thinh thoảng vẫn có một vài cái hố hoặc chỗ nhấp nhô, Lăng Tiêu nằm phục ở đó, nhìn từ xa căn bản không hề có chút gì khác thường!

Lúc này trời đã tối. Buổi đêm ở đây đặc biệt dài, tối cũng rất mau. bầu trời đêm thăm thẳm đầy sao nhưng vẫn vô cùng lạnh lẽo.

Xa xa, có mấy cây đuốc, ước chừng hai mươi mấy người đang gian nan đi tới. Bình thường, cho dù là mạo hiểm đoàn, tới giờ phút này đều đã phải tạo ra các hang tuyết để chuẩn bị nghỉ ngơi. Đi suốt đêm ở nơi thế này chẳng phải là muốn tự sát sao!

Cho nên, rất rõ ràng, mục đích của những người này không phải đang đi vội vã mà là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc ban ngày, Lăng Tiêu cũng đã nhận thấy có điểm gì đó không thích hợp. Hắn cảm giác dường như có người ở rất xa theo dõi hắn và Tống Minh Nguyệt. Nghĩ lại, hai người cưỡi Tiểu Sửu bay hơn mười ngày mới tới đây, sau đó mới đi bộ trên cánh đồng băng tuyết này, vì vậy khả năng bị người theo dõi từ đầu là cực kỳ thấp.

Như vậy nói cách khác, khi Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt tới cánh đồng tuyết này thì bị người phát hiện, hơn nữa còn truy theo dấu chân tới đây!

"Thuật truy tung cao minh thật!" Đôi mắt Lăng Tiêu lóe lên nghĩ thầm. Vùng đất này suốt ngày gió lớn thét gào, vừa đi vài bước thì dấu chân đã bị tuyết lấp hết, nhưng nếu là người có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, vẫn có thể tìm được dấu vết nhỏ đó. Mà những kẻ hắn nhìn thấy này hẳn là loại đặc biệt có kinh nghiệm!

Thậm chí còn có khả năng là những người hàng năm vẫn sinh sống trên cánh đồng tuyết này.
Đôi mắt Lăng Tiêu lóe lên lạnh lẽo. Thường thi loại truy tung thế này đều không hề có thiện ý. Chuyện xấu xa của những kẻ mạo hiểm thì có rất nhiều, cũng chẳng có gì lạ, nhưng lần này lại dính vào mình, quả thực là tâm tình không thể nào tốt cho được.

Lăng Tiêu chậm rãi bò trên mặt tuyết, động tác cực kỳ mau lẹ. Bò được vài thước, sau đó hắn nằm nấp sau một ngọn đồi tuyết, nghe mấy người nói chuyện. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Bởi vì gió lớn, bọn họ phải lớn tiếng nói chuyện mới có thể nghe thấy nhau.

- Đại ca! Chúng ta đến địa phương quỷ quái này là tìm người nuôi tằm để giao dịch, vậy huynh tìm hai kẻ chẳng chút liên quan kia làm gì?

Trong tiếng gió rít gào, tiếng nói đứt quãng của một hán tử thô cuồng truyền tới, dường như đang oán giận.

Một giọng nói eo éo truyền tới:

- A Khổ, ngươi đừng luôn oán giận đại ca! Quả thật ngươi giống hệt cái tên của ngươi, cả ngày a khổ, a khổ. Đại ca đã có tính kế rồi. chúng ta đi theo đại ca đã nhiều năm như vậy, có khi nào đại ca để ngươi đói chưa?

Giọng nói thô cuồng quát lên:

- Lãnh Vũ, ngươi cứ éo lả đánh rắm gì vậy! Cả ngày chỉ biết giáo huấn ta. Nếu chẳng phải năm đó lão tử cứu ngươi, ngươi đã chết từ lâu rồi!

- Cút đi, ngươi cứu cái mạng của lão tử, nhưng lại khiến lão tử đánh mất đồ vật quan trọng nhất của nam nhân! A Khổ, lão tử hận ngươi cả đời!

- Ngươi phải xưng là lão nương mới hợp! Đi chết đi!

Bình luận

Truyện đang đọc