NGẠO KIẾM LĂNG VÂN


Ngoài Hoàng Tuyền còn có không ít người kinh hô. Bọn họ căn bản không ngờ tới mọi chuyện lại như Sau khi rời khỏi Hoàng gia thôn, Lăng Tiêu tiếp tục lên đường. Chuyện trợ giúp người khác cũng là một loại tích lũy công đức. Trợ giúp người khác còn có thể khiến thể xác và tinh thần thoải mái. Lăng Tiêu tuy không phải là đại thiện nhân nhưng việc này chỉ đơn giản như phẩy tay, Lăng Tiêu tất nhiên vui vẻ mà làm. Mà làm loại chuyện này cũng chẳng phải vì mong được báo đáp gì, chỉ là làm cho tâm tình của bạn thân được thư sướng là đủ rồi.

Một ngày nọ, Lăng Tiêu tới một dải bình nguyên. Trên bình nguyên này có mọc một thứ cỏ cao quá đầu người cùng với nhiều loại cây cối cao lớn kỳ quái.

Lăng Tiêu còn thấy một cây đại thụ một mình chiếm tới phạm vi hai mươi trượng, cành cây xuyên thẳng lên trời xanh, từ xa nhìn lại thật giống như một cái thang thông thiên màu xanh biếc.

Lăng Tiêu cảm thấy thật thú vị, theo thân cây này leo lên, lại kinh ngạc phát hiện thân cây này tựa hồ càng lên cao càng lớn! Có những nhánh cây vươn ra dài tới hai vạn thước, rộng cũng tới ngàn thước. Lăng Tiêu đi ở trên đó giống như một con kiến đang bò trên cành cây vậy.

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn cành lá vẫn dầy đặc như trước trên đầu, trong lòng dường như có cảm ngộ, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, đem Hồng Đồng đại chung ra. Hồng Đồng đại chung đường kính cả trăm thước được Lăng Tiêu lấy ra, không kìm nổi ngân lên một tiếng vang xa, thanh âm phảng phất mang theo nỗi thê lương từ vạn cổ, khiến người ta nghe mà dâng lên một loại cảm giác tang thương.

Thần thức Lăng Tiêu hướng bốn xung quanh cái chuông xem xét một lần. Gặp phải lần giáo huấn với tín đồ của thần kia, Lăng Tiêu lúc này luôn cẩn thận. Chẳng qua thần thức hắn còn chưa tiến vào sâu bên trong thì đã gặp phải một lực cản mạnh mẽ, không cho hắn tiền thêm vào trung tâm. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thần thức Lăng Tiêu đột nhiên hóa thành vô số mũi tên sắc bén vô cùng, hung hăng bắn về phía luồng lực lượng đang ngăn cản mình. Lúc này hắn cảm thấy lực lượng bên trong đại chung đột nhiên bộc phát. Nhất thời vô số đạo thần thức hóa thành những mũi tên sắc bén bị đẩy bật trở về.

Lăng Tiêu lần này sớm đã có chuẩn bị, thả lỏng thần thức, tùy ý để những mũi tên này phóng vào tinh thần thức hải của mình. Bởi vì lực lượng kia rất thuần túy, không có ẩn lên thần thức của Lăng Tiêu, thế nên thần thức của Lăng Tiêu hiển nhiên sẽ không cắn trả chủ nhân. Chỉ cần không có thứ khác ẩn lên trên thần thức của hắn thì Lăng Tiêu có thể yên tâm lớn mật trực tiếp thu thần thức của mình trở về.

Nương theo lực lượng này, Hồng Đồng đại chung vốn có vẻ thành thực bấy lâu hiện giờ đột nhiên sống động hẳn. Trên cây đại thụ trước mặt bỗng tản mát ra vô số đạo ánh sáng xanh. Những luồng ánh sáng này dần dần dung nhập vào trong cành cây, rồi sau đó không ngừng vận chuyển đến cung cấp cho Hồng Đồng đại chung.

Trong lòng Lăng Tiêu tràn ngập kinh ngạc, không ngờ rằng đại chung kim loại này lại cớ thể thân cận với tự nhiên như vậy, có thể lấy được năng lượng mộc hệ nhiều tới kinh người này.

Trong lòng mặc dù kinh ngạc nhưng nét mặt Lăng Tiêu vẫn không thể hiện chút gì, đôi tay trong không trung không ngừng kết xuất các loại thủ ấn, chụp lên phía trên Hồng Đồng đại chung.

Một một lần hắn ấn xuống, Hồng Đồng đại chung lại phát ra một âm thanh ngân nga. Chụp một cái nữa, lại một âm thanh du dương êm tai vang lên. Âm thanh này rất dài, khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng Hồng Đồng đại chung lại không hề khiến Lăng Tiêu dễ chịu mà tỏa ra một luồng năng lượng mạnh mẽ khiến hắn có chút bất đắc dĩ. Pháp bảo không giống như người. Người nếu không nghe lời thì có thể đánh giết, nhưng pháp bảo thì chẳng đánh giết được.

Có đánh thì chỉ tổ đau tay mình, còn giết....còn chưa có nghe thấy ai vì pháp bảo không nghe lời mà giết nó.

Luồng thần thức cường đại trên Hồng Đồng đại chung khiến thần thức Lăng Tiêu căn bản không thể đi vào bên trong dò xét nhưng lại tinh nghịch như trẻ con, tìm đủ mọi cách trả đũa Lăng Tiêu.

Đồng thời thần thức bên trong Hồng Đồng đại chung tựa hồ như đến từ thời viễn cổ, hầu như không tồn tại trí tuệ, hành động đều theo bản năng. Nhưng chính bản năng đáng sợ này khiến cho khi nó tác chiến với Lăng Tiêu phát ra uy lực cực kỳ cường đại.

Lúc này Hồng Đồng đại chung đột nhiên phát ra một tiếng nổ. Tiếng nổ vang vọng này khiến cho tất cả những nhánh cây lớn vô cùng trong phạm vi hai mươi trượng đều gãy gục.

Cả thân cây khổng lồ run rẩy kịch liệt, hằng hà sa số các loại sinh vật, lá cây đều từ trên không trung rơi xuống.

Nội tâm Lăng Tiêu cả kinh, lập tức quát:
- Định!

Một pho tượng pháp tướng từ phía sau Lăng Tiêu hiện ra. Pháp tướng này không lớn, chỉ khoảng hai trượng nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thực, không phải là ảo ảnh mà dường như là một thân thể pháp tướng thật sự vậy. Lăng Tiêu hô lên tiếng "định" kia xong, pháp tướng đột nhiên vươn tay lên. Mà khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị vô cùng chính là bàn tay của pháp tướng vốn không dài nhưng lại chụp rất chuẩn xác vào Hồng Đồng đại chung khổng lồ kia, đánh thẳng lên nó.

Rầm, rầm!

Coong! Cooong!..... Coong coong coong!

Một loạt âm thanh càng mãnh liệt hơn từ trong Hồng Đồng đại chung phát ra. Chẳng qua lần này những âm thanh này không còn ẩn chứa năng lượng cường đại như trước nữa

Cú đánh của pháp tướng khiến cho thần thức chắc chắn vô cùng trong Hồng Đồng đại chung đột nhiên hỗn loạn trong nháy mắt, chỉ trong chớp mắt mà thôi!

Thậm chỉ thời gian này còn ngắn ngủi hơn nữa!

Thần thức Lăng Tiêu giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào trong trái tim đối phương. Hồng Đồng đại chung đột nhiên không ngừng phát ra những âm thanh rền rĩ. Các ký tự hoa văn thần bí trên mặt nó phát ra ánh sáng mãnh liệt. Cả đại chung run rẩy không ngừng, giống như là một kẻ đang giãy chết vậy.

Thần thức Lăng Tiêu cường đại tới mức nào, sau khi tiến vào bên trong Hồng Đồng đại chung liền nhanh chóng chiếm lĩnh hơn nửa lãnh thổ. Lúc này bên trong Hồng Đồng đại chung vang lên tiếng rống giận của một người:
- Ngươi là người phương nào, dám mạnh mẽ xông vào đây. Nếu không rời đi thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Lăng Tiêu cười lạnh lùng:
- Một kẻ đã mất đi thần lực bị chế thành chung hồn mà cũng dám kiêu ngạo như vậy!

Tiếng nói kia khi nghe thấy Lăng Tiêu nói vậy liền lập tức im lặng. Lăng Tiêu căn bản chẳng thèm để ý đến nó mà dùng thần thức của mình bay nhanh đi thôn phệ những phần không gian còn lại chưa thuộc về thần thức của hắn. Cũng chỉ có như vậy hắn mới hoàn toàn xóa đi được dấu vết của người khác trên Hồng Đồng đại chung này!

Sau khi Lăng Tiêu quét một phần mười diện tích thì tiếng nói kia lại vang lên một lần nữa:
- Ngươi nói không sai. Ta quả đã mất đi thần lực, ta thậm chí đã quên thần lực kia là vật gì. Chẳng qua tiểu tử kia, ngươi đang làm gì hả? Ngươi dám quét sạch thần thức do đại thần Thanh Hà lưu lại! Lớn mật! Ta phải giết ngươi!

Theo tiếng gầm giận dữ này, một cỗ lực lượng thuần túy và khổng lồ ở trong không gian, từ bốn phương tám hướng áp bách về phía Lăng Tiêu. Thần thức Lăng Tiêu liền bộc phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt màu xanh.

Chung hồn kinh hãi cực kỳ, hét lớn một tiếng:
- Hả? Đây là cái gì? Kiếm khí? Không... Đừng giết ta! Ta đầu hàng!

Lăng Tiêu hơi ngẩn ra, chẳng qua cũng không dừng tay. Vô số đạo kiếm khí màu xanh chiếu vào phiến không gian hư ảo này, bộc phát ra những tiếng nổ ầm ầm không ngừng.

Chung hồn lần này liền bị tước đoạt mấy hai phần ba năng lượng, lúc này sợ tới hồn phi phách tán!

Lăng Tiêu hắn tự tin rằng sau khi tiêu diệt chung hồn thì cũng không khiến thực lực của nó bị tổn thất!

- Chủ nhân, ngài là chủ nhân của ta, ta sẽ giúp ngài xóa sạch thần thức của Thanh Hà lưu lại. Ngài ngàn vạn lần đừng giết ra. Ta nguyện ý thần phục ngài.....

Chung hồn lúc này sợ hãi vô cùng. Nhân loại này căn bản là không giống đám người trước đây quan tâm tới nó. Đám người kia rõ ràng là nô lệ của đại thần Thanh Hà.... Không, là tín đồ! Mà hiển nhiên nhân loại này không có quan hệ với Thanh Hà, hơn nữa có vẻ như còn đối đầu. Trí nhớ của chung hồn tuy kém nhưng không có nghĩa là nó không nhớ rõ những chuyện mới phát sinh không lâu. Đám tín đồ kia mang nó đi chiến đấu với Lăng Tiêu, lại không ngờ rằng chẳng những không làm gì được hắn mà còn để cho hắn đoạt lấy nó.

Chẳng qua chung hồn đã ngủ say mấy ngàn năm, vốn đầu óc đã không sáng sủa lắm giờ lại càng tăm tối. Nhưng cho tới nay nó vẫn có một tật xấu rất lớn, đó là....sợ chết!

Hễ là pháp bảo có linh tính hầu như đều có một tính chất rất đặc biệt, đó là tham sống sợ chết. Kỳ thực đây cũng là bản tính của con người. Điều này thì không nói làm gì nhưng sợ chết tới mức như chung hồn này thì thực là quá mức hiếm thấy, ngay cả Huyền Thiên cũng còn có cốt khí hơn nó nhiều.

- Không giết ngươi, cũng được.
Lời nói của Lăng Tiêu mang theo vẻ tức cười.
- Đưa linh hồn của ngươi cho ta, ta sẽ không giết ngươi!

- Tuân mệnh, chủ nhân cường đại của ta!

Ngoài dự đoán của Lăng Tiêu, chung hồn này không ngờ rất nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của hắn. Lăng Tiêu cũng không do dự, đánh thẳng ấn ký của mình lên tinh thần lực của chung hồn. Hơn nữa thứ Lăng Tiêu ghi lên chính là sinh tử ấn ký. Nói cách khác, Lăng Tiêu nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn vậy thì Hồng Đồng đại chung này cũng đừng mong sống nữa. Nó sẽ bị hủy diệt cùng với Lăng Tiêu.

Thần thức bên trong Hồng Đồng đại chung thuộc về Thanh Hà liền bị chung hồn không chút cốt khí, lâm trận ra hàng này loại trừ sạch sẽ.

Chẳng qua lúc Lăng Tiêu thanh trừ một tia thần thức cuối cùng của Thanh Hà, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai. Tiếng hừ này cực kỳ phẫn nộ, nhưng Lăng Tiêu lai nghe thấy trong đó có chứa một cảm giác bất lực.

Lăng Tiêu cũng lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm quan tâm xem đại thần Thanh Hà này có trả thù mình hay không. Cái gì đến sẽ phải đến, nếu Thanh Hà có năng lực trực tiếp đối phó với mình thì đã ra tay từ sớm rồi. Năm đó khi hắn ra tay bóp nát Thánh Bi, hiện tại nhớ lại dường như cũng có một cảm giác bất lực trong đó. Bởi lẽ Thánh Bi đó thực sự rất trọng yếu. Theo những tin tức Lăng Tiêu có được thì Thanh Hà mặc dù đang ở Thần Giới nhưng thân cũng đang bị trọng thương, chỉ có thể thông qua một ít phương pháp đặc thù bồi dưỡng tín đồ của mình, cùng lúc với việc làm tăng thực lực cho tín đồ thì hắn cũng hấp thu tín ngưỡng lực của tín đồ!

Nhất định là như vậy!

Trong lòng Lăng Tiêu thầm nghĩ, sau đó rời khỏi không gian bên trong Hồng Đồng đại chung.

Sau khi tiện tay ném Hồng Đồng đại chung vào trong không gian đại đỉnh, hắn để lại đại đỉnh trên ngọn núi, đồng thời nói với Kim Hổ mỗi ngày phải gõ đại chung này một trăm tiếng, như thế thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất nhanh!

Kim Hổ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, trong lòng không khỏi tự hỏi: Cái chuông này cuối cùng có thứ gì cổ quái vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc