- Chủ công, ta là Vân Sơn. Trước mặt sơn môn có một đám gọi là Thanh Thần hội, ở Nam Châu huênh hoang rằng phải tấn công chúng ta. Chúng thuộc hạ đã sớm chuẩn bị tất cả, hộ sơn đại trận cũng đã mở ra. Vừa rồi tiên phong của bọn chúng đã đến nhưng không có xông vào, dường như biết sự lợi hại của hộ sơn đại trận chúng ta. Lúc này chúng đang tụ tập trước cửa sơn môn, có vài người trong chúng ta muốn chủ động xông ra, thuộc hạ cảm thấy chuyện này nên để chủ công quyết định là tốt nhất!
Lăng Tiêu cười nói:
- Làm sao? Ép đến độ người chịu không được là đám người Lăng Võ à? Nói bọn họ nhẫn nhịn đi. Thanh Thần hội này chính là đám tín đồ của thần năm đó. Bây giờ chúng ngóc đầu trở lại, bọn họ căn bản là không đối phó được. Kể cả Lam Hi ngươi nói với nàng coi chừng đám người kia cho ta! Ta sẽ rất nhanh trở về, nếu ai tự tiện xuất chiến, đừng trách ta không khách khí!
Lăng Tiêu nói xong, đóng truyền âm phù, thân mình hóa thành một làn khói nhẹ biến mất giữa bóng đêm mờ mịt.
…………….. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trương Vân Sơn nhìn thoáng qua Lam Hi đang đứng ngay bên cạnh hắn, hơi hơi nhún nhún vai, hai tay xua xua:
- Tiền bối, ngài cũng thấy đó!
Lam Hi bĩu môi, trừng mắt nhìn Trương Vân Sơn một cái, uốn éo thân mình, thở phì phì bỏ đi.
Trương Vân Sơn thở phào một cái, trong lòng thầm khen chủ công thật là anh minh, cũng biết chuyện này chắc chắn có Lam Hi tham dự, thế là ngày câu đầu tiên đuổi Lam Hi trở về. Nếu không có những lời này của Lăng Tiêu ai biết bà cô này có tuốt kiếm dẫn người xông ra ngoài hay không. May mà chủ công phản ứng rất nhanh!
Là đại quản gia của Thục Sơn phái, quả thật Trương Vân Sơn cũng không hề dễ dàng. Rất nhiều khi cũng làm không tốt. May mà các phu nhân của Lăng Tiêu đều đang bế quan tu luyện, bất chợt xuất quan thì cũng không can thiệp về các quyết định của Trương Vân Sơn. Nếu không hắn sẽ càng khó làm việc!
Vốn dĩ Trương Vân Sơn nghĩ trong lòng, quản lý một môn phái cũng không khó, nhưng sau khi thực sự tiếp nhận mới phát hiện, quản lý môn phái và quản lý gia tộc hoàn toàn không giống nhau.
Nhiều người đến từ nhiều nơi, thậm chí không cùng một thế giới. Mọi người ở cùng một chỗ sẽ phát sinh nhiều va chạm đến vậy. Chuyện nhỏ tự nhiên còn có người giải quyết. Nhưng tự nhiên cũng sẽ xuất hiện chuyện giống như Lam Hi muốn xuất chiến làm cho người ta khó xử. Đó chính là những thử thách thực sự với năng lực quản lý của Trương Vân Sơn.
Ngay từ khi Thanh Thần hội vừa xuất đầu lộ diện, Trương Vân Sơn đã bắt đầu tìm hiểu lai lịch của môn phái từ đâu xuất hiện này. Kết quả khiến hắn giật mình chính là môn phái này giống như là từ đá nứt ra, trong quá khứ không có dấu vết gì liên quan đến sự tồn tại của chúng! Hơn nữa hầu như tất cả mọi người trong Thanh Thần hội đều cực kỳ thần bí, hầu như không có giấu vết nào để điều tra!
Nhưng ngay cả như thế, Trương Vân Sơn vẫn tìm được mội ít dấu vết để lại!
Tục Ngữ nói trên đời này không có cái gì là hoàn mỹ. Hoàn mỹ thật sự chính là sự thiếu hụt lớn nhất! Thanh Thần hội xét ở một mức độ nào đó cũng đã đủ hoàn mỹ rồi.
Người trong hội đều có thực lực trên đại viên mãn, hơn nữa hành tung quỷ dị cũng không lưu lại dấu vết gì.
Sau khi Trương Vân Sơn đều tra không có kết quả lập tức dừng lại việc tra xét Thanh Thần hội. Hắn căn cứ vào rất nhiều bằng chứng mà tiến hành suy đoán, rốt cục kết luận Thanh Thần hội và đám tín dồ của Thần của Thanh Hà thần năm đó nhất định có liên quan!
Như vậy việc Thanh Thần hội công kích Thục Sơn phái có lý do rõ ràng. Hơn nữa, việc Lăng Tiêu bị Thanh Hà đánh nát nhục thân tuy rằng Trương Vân Sơn không biết nhưng Lăng Tiêu cũng nói cho Trương Vân Sơn biết mình bị trọng thương.
Nếu là như thế, tối ca Thanh Hà thần rất có thể sẽ lợi dụng lúc này để tiêu diệt Thục Sơn phái, một mẻ nuốt trọn!
Cũng chính bởi vì vậy, Trương Vân Sơn hạ lệnh cho tất cả mọi người không được tùy tiện xuất chiến,nếu không,môn quy xử trí! Nhưng mệnh lệnh này lại không cách nào ước thúc Lam Hi. Lam Hi đương nhiên cũng biết lai lịch Thanh Thần hội và sự cường đại của họ. Nhưng Lam Hi trời sinh tính háo chiến. Muốn trước tiên xông ra đánh với bọn họ một trận
Lam Hi sau khi rời khỏi chỗ của Trương Vân Sơn,đi được một lúc thì đột nhiên thấy một hồng y nữ tử xuất hiện trước mặt, cất giọng vang vang hỏi:
- Tiền bối sao rồi, hắn có đồng ý không?
Lam hi thở hài một tiến sau đó nói:
- Chẳng những không đáp ứng, còn báo Lăng Tiêu, kết quả Lăng Tiêu bảo hắn nói với ta, coi chừng đám người hiếu chiến các ngươi, chờ hắn trở về rồi tính sau!
- A, Tông chủ đã trở lại rồi à, thật tốt quá!
Hoắc Thanh Thanh hưng phấn nói, sau đó duy nghĩ một hồi, cuối cùng nói:
- Tiền bối, Thanh Thanh có ý này,,,,,,,
- Ý gì?
Lam Hi nhìn lướt qua cô gái tinh quái này. Hoắc Thanh Thanh rất hợp khẩu vị của nàng. Bây giờ, Lăng Vận Nhi, Nha Nha , Hoắc Thanh Thanh mấy người đều có quan hệ đặc biệt tốt với Lam Hi. Lam Hi cũng rất thích các nàng. Lúc không việc gì cũng luôn đi cùng các nàng..
Hoắc Thanh Thanh ghé vào tai Lam Hi thì thầm cái gì đó. Đôi mắt Lam Hi chớp chớp đầy hưng phấn, nhưng ngoài miệng chần chừ nói:
- Chuyện này……..Như vậy có được không?
- Hoắc Thanh Thanh lộ ra nụ cười như một tiểu ác ma, sau đó nói:
- Sợ cái gì? Chúng ta làm như vậy không tính là phạm môn quy!
Lam Hi do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm, gật đầu nói:
- Vậy được rồi, chúng ta cứ làm như vậy đi!
- Dẫn chúng ta theo………
Lúc này Lăng Vận Nhi và Nha Nha mới từ bên cạnh chui ra.
Lam Hi trợn tròn mắt nhìn hai cố gái, thầm nghĩ ta thừa biết các ngươi trốn ở chỗ này. Tuy nhiên cũng không vạch mặt các nàng. Bốn nữ nhân dùng tốc độ quỷ mỵ, trong nháy mắt nhanh chóng biến mất, ngay sau đó, xuất hiện trước cửa Thục Sơn phái.
Thục Sơn phái hộ sơn đại trận mở ra. Sơn môn cũng chỉ có mấy người Thục Sơn
đệ tử trấn thủ. Thấy tứ nữ đột nhiên nghênh ngang đi tới, đều ngẩn ra, sau đó thật cẩn thận đi tới. Mấy bà cô này, bất cứ người nào cũng không phải là người bọn họ có khả năng trêu chọc.
Nhất là Lam Hi, ở Thục Sơn ngoại trừ Lăng Tiêu, thân phận cao nhất e rằng chính là nàng. Người mà cả tông chủ đều kính trọng, bọn họ sao dám chậm trễ. Cho nên, tuy rằng bọn họ vừa mới nhận lện của Trương Vân Sơn, không cho phép bất cứ kẻ nào ra khỏi sơn môn, nhưng lúc này chỉ có thể thành thành thật thật đi lại chào.
Hoắc Thanh Thanh khoát tay, sau đó có chút không kiên nhẫn nói:
- Tránh ra, Tránh ra, chúng ta có việc quan trọng phải đi ra ngoài.
- Chuyện này……..Trương phó tông chủ có lệnh, không có phép bất kỳ người nào ra ngoài!
Người đệ tử này vẻ mặt khó xử nhìn mấy người nói:
Lăng Vận Nhi nháy con mắt to tròn xinh đẹp, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt không ra ngoài, chúng ta chỉ đứng ở cửa sơn môn xem náo nhiệt, thế nào?
- Vậy………….. vậy được rồi.
Tên đệ tử bất đắc dĩ, đành đáp ứng yêu cầu của Lăng Vận Nhi, trong lòng thầm mong mấy bà cô này ngàn vạn lần đừng mang phiền toái đến cho mình.
Mấy người Lam Hi đứng ở rìa hộ sơn đại trận. Ở bên trong nhìn ra ngoài, tất cả cảnh vật bên ngoài đều bình thường không có biến hóa gì cả. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy sương mù đầu trời, còn có thể cảm nhận thấy sát khí hùng hậu!
Sát khì này chính là do Thục Sơn đại trận phát ra. Người thực lực càng cường đại càng nhạy cảm với áp lực do sát khí này mang tới. Cho nên đám người Thanh Thần Hội đều đứng cách rất xa.
Vài đệ tử canh cửa nhìn thấy mấy người Lam Hi mà nơm nớp lo sợ. Sợ các nàng kích động lên đi ra khỏi hộ sơn đại trận, vậy bọn họ gánh vác không khỏi trách nhiệm này.
May mà mấy người Lam Hi đều đứng đó, không có động tĩnh gì. Trong lòng đám thị vệ đều cảm thấy rất kỳ quái . Thầm nghĩ mấy bà cô này thật quá biến thái. Đối diện với kẻ địch hùng mạnh, các nàng không ngờ còn có tâm tư đứng yên trong này không nhúc nhích mà thưởng thức phong cảnh. Thật quá điềm tĩnh!
Đám người bọn họ tự nhiên là không dám quấy nhiễu đám người Lam Hi
"ngắm phong cảnh" cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn, một lát sau liền đi dò xét địa phương khác.
Bên ngoài hộ sơn đại trận năm trăm mét, đám người Lam Hi đều che miệng cười khẽ. Lam Hi hướng về Lăng Vận Nhi giơ ngón tay cái lên, sau đó nói:
- Vận Nhi, đạo thuật này của ngươi quả nhiên thần kỳ. Nếu không phải tu vi của ta đã thành hình, e rằng sẽ cùng ngươi tu luyện.
Lăng Vận Nhi lộ ra một chút ngượng ngùng hiếm thấy, cười nói:
- Ta kỳ thật chỉ có một chút tài mọn mà thôi, nếu có tam ca ở đây, nhất định sẽ lại vạch mặt ta ngay lập tức
Lam Hi cười khanh khách:
- Dù sao tên kia cũng không có ở đây, không cần sợ.
Nói xong, Lam Hi nhíu mày, bằng vào cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong của nàng, tinh thần lực đã có thể bao phủ phạm vi hơn cây số. Mỗi cành cây, mỗi cọng cỏ nàng đều đã đảo qua, nhưng không có bất cứ kẻ nào tồn tại.
- Không phải nói người của Thanh Thần hội đã đến rồi sao? Vì sao ta cảm ứng
không được bọn họ?
Lam Hi thì thào lẩm bẩm, sau đó đưa mắt nhìn ba nàng Lăng Vận Nhi, Nha Nha
cùng với Hoắc Thanh Thanh. Ba nàng khẽ gật đầu.
Từ trên người Lam Hi đột nhiên bùng lên một vầng hào quang. Một cỗ kiếm khí mạnh mẽ bắn về phía một chỗ trong rừng cây. Nơi đó thoạt nhìn chỉ có một đoạn cây mục nát, nhưng ngay khi kiếm khí của Lam Hi sắp chém trúng, đoạn cây mục nát bỗng chuyển động!
Hơn nữa còn tạo ra một đạo kiếm quang, nghênh đón đạo kiếm khí này của Lam Hi!
Lam Hi hừ một tiếng, hai cỗ lực lượng chạm nhau, phát ra
"đinh" một tiếng. Sau đó thân hình người nọ như một quả bóng cao su bị đá một đá, mạnh mẽ bay đi.
Trên không trung, người nọ phun ra môt ngụm máu tươi , hiển nhiên là không sống nổi!
Mà trong nháy mắt Lam Hi động thủ, Lăng Vận Nhi, Nha Nha, Hoắc Thanh Thanh ba nàng lập tức hướng về ba phía khác nhau công kích. Mà ba phương đó đều có ba người khinh hãi vùng dậy, vội vàng nghênh địch.
Chiêu thức của ba nàng vô cùng linh hoạt, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới đại viên mãn, nhưng tựa như rất nhiều người đã nói: Trừ khí thế ra, người cảnh giới đại viên mãn cũng không có gì đáng sợ!
Ba nàng càng hiểu rõ hơn điều này. Không hề cho những người này có cơ hội nào cả, tốc độ công kích như cuồng phong bão táp.
Còn Lam Hi thì như là một sát thần, mỗi lần ra tay, liền lấy đi một tính mạng, lại càng che chở cho ba nàng Lăng Vận Nhi sau lưng. Trong khoảnh khắc này, đã có sáu bảy người chết trong tay bốn người này.
Lúc này, Lam Hi đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, thân hình chợt ngoặt sang một bên, một cỗ kiếm khí vô cùng ác liệt không chút tiếng động lẵng lặng xẹt qua chỗ Lam Hi vừa mới đứng.
Một âm thanh lạnh lẽo vô tình vang lên:
- Cuối cùng cũng có kẻ xông ra tìm chết sao? Giết các nàng!
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói tiếp một câu:
- Lăng Tiêu, ta muốn ngươi sau khi chết cũng không được yên ổn!