Lão già mặt trắng và lão già mặt đen lại đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu nói:
- Nếu ngươi có thực lực để đánh bại hai người chúng ta thì đừng nói là Diệp gia, coi như toàn bộ Nam Châu, cũng tùy ngươi muốn làm gì thì làm. Diệp gia giao vào tay ngươi, chúng ta tất nhiên cũng cảm thấy yên tâm.
- Vậy thì...Đừng dài dòng nữa, động thủ đi!
Diệp Thiên quát to một tiếng, luồng hào quang kim sắc trong tay đột nhiên bùng ra vạn luồng ánh sáng. Những luồng ánh sáng này giống như từng luồng kiếm khí, bầu trời trên đầu lập tức gió cuộn mây trào, rất nhiều mây đen cuồn cuộn phóng tới. Những đám mây này lập tức che phủ cả ánh sáng mặt trời, trên mặt đất cát đá lại bay mù mịt, tất cả mọi vật lúc này đều trở nên tiêu điều.
Hai lão già cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong nhịn không được phải cùng nhau quát lên một tiếng rồi mở rộng lĩnh vực của chính mình ra. Nhưng hai người lại đột nhiên cảm thấy kinh hãi, lĩnh vực của bọn họ vừa mới đụng vào luồng hào quang của Kim Ấn hình vuông trong tay Diệp Thiên thì lập tức giống như một căn nhà đang sụp đổ, ầm ầm tan vỡ.
Đúng lúc này thì âm thanh của Diệp Thiên lại truyền đến, không có bất cứ điều gì đắc ý, chỉ bình tĩnh nói:
- Các ngươi...Phục hay không?
Hai trưởng lão có địa vị cao nhất trong Diệp gia nhìn nhau kinh hãi, nhưng trong lòng lại bùng lên một cảm giác vui sướng điên cuồng. Cảm giác này đập tan tành tất cả những gì vô lý Diệp Thiên đã nói trước đó.
Người có thực lực thế này tất nhiên phải có tư cách để kiêu ngạo.
Đừng nói là Diệp Thiên, cho dù là chính hai người bọn họ cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào ngỗ nghịch với mình. Diệp Thiên chẳng qua chỉ hơi chút dạy bảo những tên không ra hồn mà thôi, nếu nói kiêu ngạo một chút...Làm như vậy thì tính là gì?
Cho dù Diệp Thiên có ra tay giết chết những người này thì hai vị trưởng lão cũng không nói nửa câu oán hận.
Diệp gia quả thật quá lớn, đại gia tộc trong Thánh Vực thường có nhân khẩu hơn mười vạn, trên trăm vạn. Sau năm đời thì cũng không còn người thân nào nữa, trừ khi là những đứa con vợ lớn. Nhưng cho dù là con vợ cả thì sau vài vạn năm cũng chẳng còn bao nhiêu thân thiết. Cho nên trong ánh mắt những tên trưởng lão này ngoại trừ lợi ích của gia tộc thì hầu như không còn bất cứ thứ gì có thể đánh động được bọn họ.
- Phục, sao lại không phục?
Trưởng lão mặt trắng đại viên mãn đỉnh phong cười ha hả nói:
- Nếu ngươi sớm biểu hiện ra năng lực như vậy, thì phải động võ làm gì? Diệp gia này từ trên xuống dưới, từ giờ trở đi để cho một mình người định đoạt!
Lão già mặt đen cũng gật đầu, sau đó nói:
- Không sai, Diệp gia giao cho ngươi, hy vọng ngươi có thể đưa Diệp gia lên đỉnh cao.
Lúc này đột nhiên có người từ bên ngoài hoảng hốt chạy vào, từ xa đã nhìn thấy nhóm trưởng lão vây lấy Diệp Thiên. Người này cũng không để ý đến vẻ mặt của đám trưởng lão này nhìn Diệp Thiên thế nào, hắn dùng tay chỉ vào Diệp Thiên rồi hổn hển hét lớn:
- Không hay rồi! Diệp Thiên giết chết đệ tử giữ cửa cốc rồi, các lão tổ tông, các người phải làm chủ cho Diệp Hoàng!
- Cút!
Một trưởng lão Diệp gia cảnh giới đại viên mãn sơ cấp hung hăng trừng mắt nhìn tên mới đến rồi phẫn nộ quát:
- Đều do đám người không ra gì các ngươi, nếu không phải các ngươi chọc giận gia chủ, thì hắn sẽ dạy bảo các ngươi sao? Chết rồi à? Chết cũng đáng!
- ... ....
Lúc này tên đệ tử Diệp gia mới nhìn thấy vẻ mặt của các trưởng lão, phần lớn đều là vẻ mặt bất đắc dĩ. Mà ngay cả hắn tu luyện ở chỗ của các trưởng lão trên trăm năm cũng chưa vài lần được gặp trưởng lão mặt trắng và trưởng lão mặt đen. Mà lúc này vẻ mặt hai trưởng lão này lại rất cung kính đứng bên cạnh Diệp Thiên.
"Thế giới này điên hết rồi sao?"Tên đệ tử Diệp gia này hầu như không chút do dự lập tức chạy ngược ra ngoài với vẻ mặt xám xịt. Hắn muốn đem tin tức này truyền ra ngoài.
Diệp gia...Biến đổi lớn rồi.
Ba ngày sau, Diệp Thiên đem theo một đám tùy tùng bước trên con đường đi đến Thục Sơn phái.
Nếu đã trở thành gia chủ thì phải có phong thái của gia chủ, không thể lẻ loi một mình giống như xưa được. Diệp Thiên nằm trong một chiếc xe lộng lẫy, đang cầm trong tay cái ấn hình vuông kia để ngắm nghía. Hắn dùng năm ngón tay tinh xảo để di chuyển cái ấn, nó giống như đang múa một điệu quỷ quái trên những ngón tay Diệp Thiên.
Sau khi cùng Lăng Tiêu đánh một trận, Diệp Thiên bước trên con đường đi tìm những mảnh Đại Nhật Kim Cương Ấn. Hiện nay hắn đã dừng tìm kiếm, Đại Nhật Kim Cương Ấn đã được hắn lấy về hơn một nửa.
Khi Diệp Thiên lại nghe nói Lăng Tiêu đang cử hành hôn lễ, và những thay đổi gần đây nhất của Liên Minh Phương Nam, hắn dứt khoát ngừng tìm kiếm những mảnh vỡ khác rồi trực tiếp chạy về.
Một nửa Đại Nhật Kim Cương Ấn đã có thể hoành hành khắp Thánh Vực được rồi.
Cái gì là cảnh giới đại viên mãn? Quả thật chỉ là một đám trẻ con của các gia tộc mà thôi. Bản tôn vừa xuất Đại Nhật Kim Cương Ấn ra thì tất cả đều bị đập chết! Hơn nữa gần đây Liên Minh Phương Nam liên tục thất thủ trong tay Lăng Tiêu, những gia tộc dưới trướng tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại rất bất mãn với Tôn gia, cho nên danh tiếng của Tôn gia gần đây giảm xuống rất nhiều. Mà lần này nếu mình có thể đường đường chính chính đáng bại Lăng Tiêu trong hôn lễ, phát nát hôn lễ của Lăng Tiêu thì không những có thể giải tỏa mối hận trong lòng mà còn có thể làm cho mình, cho tiếng nói của Diệp gia có thêm phân lượng trong Liên Minh Phương Nam.
Còn những gia tộc tinh anh chó má, Diệp Thiên căn bản không thèm đặt vào trong lòng. Bọn kia mà là tinh anh thì trước đây mình đã là thần phó trong đám thần trên Thần giới, chính là thần thật sự rồi. Bọn này chỉ là một đám ngu si dậm chân tại chỗ mà thôi, mà cũng dám xưng là tinh anh sao?
Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt hắn rơi lên trên Đại Nhật Kim Cương Ấn, trong lòng thầm nghĩ:
- Lăng Tiêu! Mặc kệ ngươi có địa vị gì, cho dù Thanh Hà cũng coi trọng ngươi, nhưng lần này ngươi bước vào đường cùng rồi. Ta rất hy vọng nhìn thấy vẻ mặt đám nữ nhân của ngươi khi nhìn thấy ngươi đổ máu ngay tại chỗ thì sẽ như thế nào. Ha ha, bọn họ nhất định là những cô dâu xinh đẹp nhất trên đời, ha ha ha ha ha!
... ....
Thành Vọng Nguyệt gần đây trở nên náo nhiệt hẳn lên, hơn nữa tình cảnh sôi nổi này trước nay lại chưa từng có. Những cường giả đến từ bốn phương tám hướng làm cho tòa thành lớn ở phía tây Nam Châu này đột nhiên trở nên đông đúc.
Ngô Tú Nhi ngồi trong phòng nhà mình, nàng đang nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trong gương rồi thầm cảm thấy đau thương. Không ngờ cuối cùng mình cũng không thể đi vào trong lòng người đàn ông kia. Từ lúc ban đầu trong lòng nàng đã cảm thấy hắn rất ưu việt, sau đó đối đãi với nhau bình đẳng, sau đó mình lại hùa theo người khác...Nhưng không ngờ khoảng cách giữa nàng và hắn lại càng ngày càng xa.
Lúc này đột nhiên vang lên những tiếng gõ cửa, cắt đứt những tâm tư của Ngô Tú Nhi.
- Tiểu thư, lão gia cho mời cô đi qua, có chuyện gì đó muốn tìm cô.
- Ta biết rồi! Ngươi lui ra trước đi.
Ngô Tú Nhi thản nhiên nói.
Con gái nhà thế gia thì vận mệnh hơn phân nửa không do mình quyết định. Tuy phụ thân vô cùng cưng chiều nàng, biết rõ tính tình của nàng, nhưng con gái lớn dù sao cũng phải có một ngày lập gia đình.
Dù nói thế nào thì mấy gia tộc trong Vọng Nguyệt Thành cũng được hưởng vinh quang của Thục Sơn phái, địa vị cũng vô tình được nâng lên rất nhiều. Gần đây có một đại tộc Nam Châu đến đây hướng về phía Ngô gia cầu hôn.
Mà gia tộc này lại là Tư Đồ gia tộc đệ nhất Nam Châu.
Mà người đến đây cầu hôn lại chính là Tư Đồ Dũng minh chủ Nam Châu. Hắn vì con trai Tư Đồ Bằng Phi mà đến đây cầu thân.
Ngô Anh gia chủ Ngô gia thậm chí còn có loại cảm giác được mếm mà sợ. Ngô gia nhờ vào Thục Sơn phái mà những năm gần đây địa vị liên tục tăng lên. Nhưng cũng phải nói tình hình của gia tộc phải dựa vào chính thực lực của mình. Nếu không, cho dù Ngô gia trở thành gia tộc phụ thuộc vào Thục Sơn phái thì sợ rằng cũng không có chút ý nghĩ gì.
Nhưng nếu có thể cùng kết thông gia với nhà Tư Đồ thì tất cả đều trở nên khác biệt. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thục Sơn phái tuy mạnh, nhưng ai biết được chuyện gì xảy ra nếu không còn Lăng Tiêu? Lúc đó sợ rằng Thục Sơn phái sẽ lập tức lâm vào tình cảnh bi đát hơn nhiều so với một môn phái tầm thường.
Một môn phái khổng lồ không phải chỉ dựa vào sức chống đỡ của một người.
Cho nên dù Thục Sơn phái rất hùng mạnh, rất bắt mắt, thậm chí còn làm cho cả Liên Minh Phương Nam không biết phải làm sao. Nghe nói lần này Tôn Hạo Thiên minh chủ Liên Minh Phương Nam tự mình đến đây để chúc mừng hôn lễ của Lăng Tiêu, điều này đủ thấy thế lực của Lăng Tiêu đã hùng mạnh đến mức độ nào rồi.
Nhưng trong lòng loại người đầy kinh nghiệm và chu đáo như Ngô Anh thì những thứ này thật ra đều không có tác dụng. Đừng thấy những năm gần đây Liên Minh Nam Châu bị lép vế, Tư Đồ gia cũng không còn huy hoàng như năm xưa, rơi vào tình cảnh bị rất nhiều gia tộc đuổi kịp và qua mặt. Nhưng Ngô Anh lại hiểu Tư Đồ gia người ta căn bản không muốn phát lực, từ trước đến nay những con bài tinh anh và cường giả chân chính trong gia tộc chưa hề được lật lên.
Người nào cho rằng Tư Đồ gia đã tiến vào thời kỳ tàn lụi thì những kẻ đó đúng là ngu ngốc.
Một gia tộc khổng lồ đứng đầu ở Nam Châu, tưởng ai cũng có tư cách đi tranh đoạt địa vị đó sao? Ngô Anh tin vào một ngày nào đó, khi lợi ích của Tư Đồ gia bị ảnh hưởng đến tình cảnh bọn họ không thể nhẫn nhịn được nữa, lúc đó bọn họ phản kháng sẽ mãnh liệt giống như sấm sét.
Vì vậy Ngô Anh cực kỳ coi trọng thư cầu thân do đích thân Tư Đồ minh chủ đưa tới.
Ngô Anh cũng biết Tư Đồ Bằng Phi, người đó chính là con trai trưởng của Tư Đồ gia năm xưa bị chính Lăng Tiêu làm nhục. Nhưng điều này không quan trọng, Lăng Tiêu là nhất đại tông sư, Tư Đồ Bằng Phi một đệ tử thế gia có chút kiêu ngạo phải chịu nhục khi đối mặt với Lăng Tiêu cũng là bình thường mà thôi. Ngô Anh căn bản không đánh đồng Lăng Tiêu và Tư Đồ Bằng Phi là một loại người.
Giống như một người lớn dạy bảo một đứa trẻ thì đứa trẻ kia cũng không có gì phải mất mặt.
Ngô Anh cũng muốn cho con gái đi theo bên cạnh Lăng Tiêu, chưa nói trở thành chính thê, cho dù làm thiếp lão cũng bằng lòng, mà Ngô Tú Nhi cũng sẽ đồng ý! Tiếc rằng hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình, chuyện tốt đẹp này cuối cùng cũng không thành công. Con gái cuối cùng cũng phải lập gia đình, mà gã cho nhà tốt mới có thể làm hắn cảm thấy yên lòng.
Mà quan trọng là khoảng thời gian gần đây Ngô Anh đặc biệt phái người đi điều tra những thay đổi của Tư Đồ Bằng, có thể nói Ngô Anh vô cùng thỏa mãn.
Vài năm gần đây Tư Đồ Bằng Phi cũng rất biết cúi đầu, giống như sau khi chịu nhục thì biết vươn lên vậy. Thậm chí trước khi Liên Minh Nam Châu bị chia cắt đã cùng Lăng Tiêu hóa giải ân oán rồi kiên định đứng ở một bên Thục Sơn. Cũng vì sự kiện này mới có chuyện Liên Minh Phương Nam tách ra sau này, mới có chuyện Thục Sơn tặng cho Liên Minh Nam Châu một số lượng lớn đan dược.
Tên thanh niên Tư Đồ Bằng Phi này rất tốt.
Tuy nhiên trước đó Ngô Anh cũng đã thăm dò ý kiến của con gái, Ngô Tú Nhi cũng không đáp ứng, nhưng cũng không phải là nàng vẫn còn hy vọng xa vời đối với Lăng Tiêu. Chỉ vì năm xưa Ngô Tú Nhi đối với Tư Đồ Bằng Phi có thành kiến quá nặng, cho nên mãi đến bây giờ khi vừa nghĩ đến người này thì nàng lập tức có một loại phản cảm phát ra từ tận đáy lòng.
Đáng tiếc là Ngô Anh đối với chuyện hôn nhân này cực kỳ tán thành, bao gồm cả Ngô gia từ trên xuống dưới, thậm chí ngay cả ca ca của Ngô Tú Nhi cũng tỏ vẻ đồng ý. Hắn cũng nói lời khuyên bảo Ngô Tú Nhi, Lăng Tiêu không phải người thích hợp để kết đôi với nàng. Mà nội tình Tư Đồ gia lại quá vững chắc, nếu có thể gả nàng vào trong đó thì từ nay về sau toàn bộ Ngô gia cũng đi lên như diều gặp gió.
Ngô Tú Nhi có thể làm cho gia tộc ngày càng tốt đẹp hơn thì cũng là chuyện nên làm. Bởi vì nàng từ nhỏ đã trưởng thành trong gia tộc, đã được dạy bảo là tất cả mọi thứ vì lợi ích trung tâm của gia tộc.
Nhưng không thích là không thích, đây là một sự thật không ai có thể thay đổi được. Cho nên nàng vẫn một mực trì hoãn, ôm một loại thái độ được ngày nào hay ngày đó. Hôm nay phụ thân lại gọi nàng, có lẽ cũng chỉ vì chuyện kia mà thôi.