NGẠO KIẾM LĂNG VÂN

Luồng năng lượng này bùng nổ lan rộng với tốc độ cực nhanh! Nhanh đến mức khiến một số người thực lực hơi yếu thậm chí không kịp làm ra phản ứng! Có lẽ sau trận chiến này, mọi người sẽ có một nhận thức thực chính xác về cảnh giới Đại viên mãn đỉnh cấp đây. Tuy nhiên giờ phút này, những người đó cũng rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm, đám người Hoàng Phủ Nguyệt nhìn thấy tình hình không ổn, mỗi người đều bộc phát ra khí thế kinh người bảo vệ toàn thân lùi nhanh về phía sau lần nữa! Nhưng tốc độ khuếch tán của luồng sóng năng lượng kia quá nhanh, đến mức khiến các nàng ngay cả xoay người cũng không có cơ hội, cũng không biết trong số người tại đây sẽ giúp cho bao nhiêu người có thể đạt được đột phá!

Toàn thân Lam Hi chấn động, đột nhiên trong giây lát nàng tỉnh táo lại, trong lòng vô cùng hối hận: "Đây chỉ là luận bàn thôi mà, sao mình lại xem như là đối mặt với cường địch, sử dụng ra chiêu số toàn thân như thế? Nếu như làm tổn thương đến người Thục Sơn phái... chính mình cũng không còn mặt mũi mũi ở lại nơi này nữa!"

Lúc này Lam Hi đã không còn lòng nào để nghĩ tới vì sao Lăng Tiêu chỉ vẻn vẹn dùng hơn một trăm năm thời gian, tu luyện thế nào đến hiện giờ trình độ hơn xa mình, đã từ bị động bị đánh trước đây, giờ cách quá xa mình không phải là đối thủ của hắn.

Nàng vung cánh tay lên, một luồng hào quang sáng trắng chợt đuổi theo luồng sóng gợn đang khuếch tán kia, lập tức luồng sáng màu trắng giống như một vòng rào... xếp thành hàng chữ nhất giữa bầu trời cao! Gợn sóng năng lượng cực kỳ hùng mạnh kia sau khi va vào luồng sáng trắng, giống như sóng triều hung hăng vỗ vào bờ biển, khí thế cuồn cuộn nổi lên ngút trời, khiến bầu trời chỗ đó bị xé nứt thành những khe nhỏ! Đồng thời mây đen cuồn cuộn bốc lên mãnh liệt!

Lam Hi "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng không một chút do dự, ngay sau đó lại là một luồng sáng trắng khác hiện lên, chặn phía trước luồng sóng năng lượng... Lam Hi liên tiếp không ngừng tung ra mười hai luồng sáng trắng, nhưng cũng chỉ có thể ngăn chặn được hơn một nửa gợn sóng năng lượng. Đối với Lam Hi mà nói, đây đã là cố gắng hết sức có thể, nàng liên tiếp ói ra năm ngụm máu đỏ tươi, nhưng giờ phút này nàng vẫn bất chấp thương thế của mình, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn dư sóng mình không có ngăn chặn bên kia... bên kia... còn có mười mấy người Thục Sơn phái.

Lúc này, đột nhiên Lam Hi nhìn thấy: Lăng Tiêu vung tay lên một cái, một luồng hào quang màu xanh thẫm hiện lên, toàn bộ đất trời chỉ trong chớp mắt liền tối sầm lại, dường như có một cái lồng thật lớn bao trùm phạm vi ngàn dặm phía dưới!

Ngay sau đó, Lam Hi chợt nghe bốn phương tám hướng truyền tới tiếng nổ liên tiếp không ngừng!

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Cũng không biết Lăng Tiêu dùng biện pháp gì, không ngờ lại ngăn chặn được toàn bộ sóng năng lượng đang lan tràn kia. Thế nhưng cứ như vậy, mọi luồng năng lượng đó giống như va vào vách núi bên bờ biển bị dội ngược lại, cực kỳ mãnh liệt ào ào cuốn trở về phía Lam Hi!

Trong bóng tối bầu trời bị che phủ, Lam Hi lộ vẻ mặt tuyệt vọng, thầm nghĩ: "Xong rồi! Mình đã không còn năng lực né tránh, lần này không chết cũng phải bị trọng thương!"

Đột nhiên, Lam Hi cảm giác được một cánh tay đầy sức sống, ôm ngang thắt lưng nhỏ nhắn đầy co dãn của mình, thân thể của nàng thoáng cái bị người ôm chặt vào lòng!

Lam Hi lập tức cả kinh, trong lòng cực kỳ khẩn trương, thuở nhỏ nàng ta tu luyện mị công, đồng thời tuổi thọ tới mấy vạn năm, nhưng đúng thật nàng ta cũng chưa từng có nửa điểm hiểu biết gì về tình yêu nam nữ. Cảm giác được một hơi thở mãnh liệt tràn đầy nam tính ở xung quanh thân thể của mình, dường như nàng có cảm giác như bị bó tay bó chân. Giờ phút này, đột nhiên Lam Hi cảm nhận được trong lòng của nàng chứa đầy một loại cảm giác an toàn!

Lăng Tiêu ôm Lam Hi thuấn di, thoáng một cái xuất hiện ở ngoài bầu trời xa ngàn dặm. Tiện tay hắn thu Hàm Hàn bảo đỉnh lại. Lúc này cả đầu Lăng Tiêu toát đầy mồ hôi lạnh. Hàm Hàn bảo đỉnh cũng là lần đầu tiên biến thành một cái đỉnh lớn phạm vi gần ngàn dặm, khiến cho chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu thiếu chút nữa bị hạ xuống không còn gì!

Hàm Hàn bảo đỉnh là pháp bảo bản mạng của Lăng Tiêu, sau khi dung nhập một tòa núi lớn vào trong, nó sớm đã không như bình thường, chỉ cần chân nguyên của Lăng Tiêu có thể đủ cung cấp, căn cứ theo lý thuyết mà nói, Hàm Hàn bảo đỉnh có thể trở nên vô cùng to lớn!

Nhưng rất hiển nhiên, với thực lực hiện nay của Lăng Tiêu, cho Hàm Hàn bảo đỉnh biến thành phạm vi ngàn dặm cũng đã là cực hạn rồi! Hơn nữa cũng chỉ có thể chống đỡ trong thời gian ngắn mà thôi!

Lam Hi ở trong lòng Lăng Tiêu, bỗng nhiên có cảm giác mơ màng như say, thế cho nên hai người đứng trên cao dưới ánh mặt trời nhô lên chói chang. Trong lúc nhất thời nàng cũng không có phản ứng lại, tuy nhiên lập tức liền mở choàng hai mắt, một gương mặt đỏ bừng cơ hồ như sắp nhỏ máu. Nàng dùng sức cắn môi dưới, liếc mắt nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt phức tạp, sẵng giọng nói:
- Còn không mau buông ta ra!

Lăng Tiêu nhìn gương mặt nữ nhân sống lâu như yêu tinh này, xấu hổ cười, vội buông Lam Hi ra. Thấy bộ dáng Lam Hi lảo đảo trên không trung muốn rơi xuống, hắn vội lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng.

Lam Hi cũng không từ chối, tiếp nhận viên đan dược ném vào miệng, lên tiếng nói:
- Ta nhận chịu thua cuộc.
Nói xong thân mình chợt lóe, liền biến khỏi tầm mắt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu theo bản năng đưa tay lên đặt trước mũi vừa ngửi thấy, một mùi vị tươi mát truyền vào trong mũi Lăng Tiêu.

Mãi đến lúc này, các loại cảnh tượng quỷ dị trên bầu trời mới tan biến hết. Nếu không phải từng đám mây đen còn chậm chạp trôi đi chưa chịu tan, thậm chí sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác như đang nằm mộng chợt tỉnh, hoài nghi hết thảy những gì vừa xảy ra kia có phải là sự thực hay không?

Nhất là cuối cùng khi Lăng Tiêu tế ra pháp bảo bản mạng Hàm Hàn bảo đỉnh, đừng nói Thục Sơn phái, đến ngay cả hầu hết mọi người tại thành Vọng Thiên đều nhìn thấy hiện tượng thiên văn kinh dị kia!

Đối với đệ tử Thục Sơn phái mà nói, bầu trời bỗng dưng tối đen lại, dường như có một ngọn núi cực kỳ to lớn đè xuống đỉnh đầu, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác như không thở nổi!

Trên ngọn núi đó cây cối xanh biếc, đá tảng lởm chởm đủ mọi hình dáng kỳ lạ, thậm chí có người còn thấy chim bay xẹt qua, chân thực đến không thể nào còn thực tế hơn nữa!

Thế cho nên thành Vọng Thiên bị kinh động lộ ra rất nhiều cường giả nhảy lên không trung, đứng xa xa nhìn về hướng Thục Sơn phái, nhìn hiện tượng thiên văn chân thật mà khủng khiếp kia, từng người đều trợn mắt há hốc mồm, không biết đã xảy ra điều gì. Có số người đã từng sống ở các thành thị ven bờ biển, hoặc là có kiến thức, chỉ vào ngọn núi cực lớn chợt lóe qua đó nói:
- Ảo ảnh?

Mặt khác mấy lão nhân chòm râu dài đầu tóc bạc phơ đều gật gật đầu lộ vẻ mặt dĩ nhiên là thế, tỏ vẻ đồng ý.

Trong đó một lão nhân đưa tay vuốt chòm râu nói:
- Loại dị tượng thiên địa này, cũng không phải là con người có thể làm ra được. Hơn nữa đám lão già chúng ta đây, đều đã đạt tới cảnh giới Đại viên mãn, nhưng có người nào có thể làm ra được uy thế như vậy đâu?

Một lão già khác lắc đầu rung động gương mặt thở dài nói:
- Đây đúng là thiên uy! Làm sao sức con người có thể làm được?

Một người trung niên đứng phía sau bọn họ do dự một lúc nói:
- Nơi đó... là địa bàn của Thục Sơn đấy!

Mấy lão già cùng một lúc nhìn thoáng qua người trung niên này với ánh mắt khinh miệt, dường như đang cười nhạo hắn không có kiến thức, lão già trước hết nói là ảo ảnh cười lạnh nói:
- Thằng nhóc con kia à? Còn non lắm!

Người trung niên này không phải là ai khác, chính là Ngô Anh gia chủ Ngô gia, còn các lão nhân này, lại đều là lực lượng chân chính đứng sau lưng ba đại gia tộc của thành Vọng Thiên!

Tuy rằng không phải thế lực đỉnh cao, nhưng ba đại gia tộc ở thành Vọng Thiên cũng không phải không có một chút nội tình! Các lão già này ngày thường không có người nào lộ mặt ra ngoài, hôm nay nếu không có động tĩnh lớn như vậy, cũng không ai biết còn có bọn họ.

Vương Thành và Lý Thắng đứng bên cạnh Ngô Anh, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc nhưng không dám lên tiếng hỏi, sợ bị quở mắng, các lão nhân này đều là lão tổ tông, ai mà dám trêu chọc bọn họ chứ!

Kỳ thật bọn họ đều muốn hỏi: Vừa rồi rõ ràng giống như có người giao đấu với nhau. Thanh thế lớn như vậy, cái loại uy thế đó thậm chí mấy người bọn họ đều có thể cảm ứng được. Bọn họ không tin, các lão tổ tông thực lực đạt tới cảnh giới nhập hóa lại không cảm nhận được.

Mấy lão nhân miệng lầm bầm nói:
- Quên đi quên đi! Thiên uy mặc dù không thường gặp, nhưng cũng không ít, mấy ngàn năm lại có một lần như vậy. Thôi trở về tu luyện đi.

Nói xong, từng bóng dáng các lão nhân biến mất trên không trung. Đám người Ngô Anh đâu có người nào không phải là kẻ tinh ranh, rõ ràng từ trên mặt các lão tổ tông nhà mình, nhìn thấy mơ hồ một vẻ kinh hồn bạt vía!

Đám người bọn họ suốt ngày tu luyện, thậm chí không biết hôm nay là ngày nào!

Cũng không biết tu luyện mấy ngàn năm mấy vạn năm, mới đạt tới cảnh giới như vậy, nhưng hôm nay bỗng nhiên cảm nhận được hai cường giả chí cao chiến đấu, lại có thể dẫn phát uy lực của thiên địa như thế, thậm chí có thể làm ra ảo ảnh trong nháy mắt đó... trong nhận thức của bọn họ, đó chỉ là ảo ảnh, là hiện tượng thiên văn mà thôi!

Mặc dù như thế, các lão nhân đều cảm thấy vô cùng mất mát, chính cái gọi là: người mạnh còn có kẻ mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn! Nếu như bọn họ biết ảo ảnh kia, hoàn toàn không phải là hư ảo, mà là vật thật thực tế rõ ràng... không biết họ sẽ có cảm nghĩ thế nào?

Đám lão già kia bị sợ đến ngây người không biết cảm nghĩ như thế nào, nhưng ba đại gia chủ Ngô Anh đối với lần này cũng không biết phải tìm biện pháp đối phó như thế nào. Truyện Tiên Hiệp

Hiện tại, toàn bộ Thục Sơn phái đã hoàn toàn chấn động! Từ trên xuống dưới, toàn bộ tăng lên gần ba vạn nhân khẩu, giờ phút này trên mặt mọi người đều mang theo biểu tình hưng phấn không thể tin nổi, rống lớn, phát tiết ra... nhưng chính bọn họ cũng không hiểu mình đang hò hét cái gì...

Bởi vì vừa mới đây cũng ở trong đám người đã truyền ra: hai vị đối chiến trên bầu trời cực cao kia, đều là người bên trong Thục Sơn phái, hai người chỉ đang luận bàn mà thôi!

Một người trong đó, rất hiển nhiên là tông chủ Lăng Tiêu người bọn họ tôn kính nhất, mà người kia lại ra ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ chính là "tiểu muội muội" Lam Hi suốt ngày cười hi hi ha ha kia, thậm chí hoà mình cùng rất nhiều đệ tử ngoại môn thực lực thấp kém!

Có một số người trẻ tuổi trong Thục Sơn phái trong những lúc buồn chán thậm chí gom Nha Nha, Vận Nhi, Lam Hi và Hoắc Thanh Thanh gọi là bốn tiểu công chúa...

Về phần các nàng Isa, tất cả đều biết các nàng đều là thê thiếp của tông chủ, nên không ai dám tùy tiện gán tên gì cho các nàng. Nha Nha cũng đúng, Vận Nhi cũng đúng, hay là Hoắc Thanh Thanh cũng đúng, nói là cô bé, cũng đích xác không tính là quá phận, nhưng Lam Hi... vị nãi nãi lão tổ Lam gia này đã sống hơn vạn năm, sau khi nghe cách gọi này, ước chừng cười tươi hơn nửa ngày. Diệp Tử, Hoàng Phủ Nguyệt cùng với Thượng Quan Vũ Đồng kể cả tập thể tầng lớp cao ở Thục Sơn phái cũng đều hết ý kiến.

Xem bộ dáng xinh đẹp hơn hớn của Lam Hi, bọn họ thật sự không biết gọi thế là tốt hay không nữa.

Cho nên Lam Hi ở trong Thục Sơn phái, rất nhiều người biết đến!

Hiện giờ cũng không biết người nào truyền ra người vừa mới đối chiến cùng tông chủ, không ngờ chính là nàng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Ngay sau đó biểu lộ vẻ không tin, ở trong mắt bọn họ, Lam Hi không nổi bật chút gì, giỏi lắm cũng chỉ là thực lực Kiếm Thánh mà thôi, làm sao có khả năng có tư cách đối chiến với tông chủ chứ? Cho nên, hầu hết môn nhân Thục Sơn phái, sau khi nghe được tin tức này, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo chính là không tin.

Bình luận

Truyện đang đọc