NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

CHƯƠNG 190

Không được!

Tiêu Diệp Nhiên chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, mắc cỡ hận không thể trực tiếp chui vào trong khe.

“Đừng sợ, anh sẽ cố gắng cẩn thận, không làm đau em.”

Lúc này, Cố Mặc Đình đã thả nước xong, nở nụ cười yếu ớt với cô.

Gò má Tiêu Diệp Nhiên đỏ hồng lên, tứ chi cứng ngắc chuyển qua, tiếp tục vùng vẫy giãy chết: “Em thật sự có thể tự mình…” Kết quả vừa dứt lời, dưới chân trượt một cái, ngã về phía trước.

“Đứng cũng không vững, sao có thể tự mình được?”

Cố Mặc Đình ôm chầm cơ thể của cô, kéo cô vào trong ngực, trong giọng nói có sự vui vẻ.

Tiêu Diệp Nhiên khóc không ra nước mắt ghé vào trước ngực anh, trong lòng tự nhủ đây chỉ là bất ngờ.

Nhưng còn chưa kịp nói ra, Cố Mặc Đình đã bắt đầu cởi nút quần áo của cô.

Cơ thể mềm mại của Tiêu Diệp Nhiên run lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của anh, hai gò má hồng đến lỗ tai, căn bản không dám nhìn vào mặt anh.

“Phu nhân không cần lo lắng, anh sẽ không đối với em như vậy.”

Thấy cơ thể cô phát run, Cố Mặc Đình nói nhỏ.

Tiêu Diệp Nhiên cắn môi dưới, gật nhẹ đầu: “Em biết.”

Cổ chỉ là có chút căng thẳng, cho nên mới không khống khế nổi phát run.

“…”

Thấy cô thẹn thùng như vậy, ánh mắt Cố Mặc Đình không khỏi thâm sâu hơn mấy phần, hai tay nhanh nhẹn cởi hết nút của cô, mới hơi khàn khàn mở miệng: “Giơ tay lên một chút.”

Tiêu Diệp Nhiên ngoan ngoãn giơ lên, tùy ý anh cởi áo quần của mình ra.

Rất nhanh, trên cơ thể của cô chỉ còn sót lại một cái áo sát người, một cái nho nhỏ, bao lấy phần ngực mềm mại non tơ, bụng bằng phẳng, trắng nõn mê người.

Ánh mắt Cố Mặc Đình hơi trầm xuống, chần chừ một lúc, mới đưa tay giúp cô cởi bỏ khóa đằng sau.

Lúc thoát khỏi sự trói buộc cuối cùng, hai bông tuyết trắng kia, lập tức sinh động.

Tiêu Diệp Nhiên nhắm mắt lại, da thịt trắng nõn vì vậy nhiễm lên một tầng đỏ hồng, lại thêm một sự hấp dẫn.

Ánh mắt Cố Mặc Đình bỗng dưng có chút rực nóng lên.

Không gian trong phòng tắm vốn cũng không lớn, lại thêm hơi nước mờ mịt, trong lớp sương mù, cơ thể mềm mại của Đường Ngọc Sơ thoạt nhìn càng có vẻ đẹp ôm tỳ bà che mặt.

Cố Mặc Đình hít sâu một hơi, bắt đầu lau người cho Tiêu Diệp Nhiên.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như là sợ làm đau cô, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Cả người Tiêu Diệp Nhiên căng thẳng, đầu cũng không dám nhìn đi đâu

Cô căng thẳng đến mức gần như quên hô hấp…

Cũng may, động tác Cố Mặc Đình gọn gàng, nhanh chóng lau sạch người cô, cũng kéo khăn tắm qua, phủ vào cho cô.

Tiêu Diệp Nhiên che kín khăn tắm, gò mà hồng hồng nhìn Cố Mặc Đình.

Người đàn ông trước mắt, trên mặt đã không còn tỉnh táo như bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc