NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Nói xong quay đầu lại nhìn Thẩm Tử Dục, phát hiện sắc. mặt của anh ta trông khó chịu cực kỳ, thái dương còn rịn ra một tầng mồ hôi.

Trái tim không khỏi siết chặt, cô vội vàng nói với Tống An Kỳ: “An Kỳ, nhanh lên đi, đỡ Tử Dục lại, chúng ta mang cậu ấy đi khám bác sĩ”

Một cái chặn giấy được làm bằng ngọc đập lên trên người đau biết bao nhiêu, nếu như đập bị gấy chỗ nào thì làm sao bây giờ.

Nhưng đến lúc cô đang chuẩn bị đi đỡ Thẩm Tử Dục, tóc. lại bị người ta kéo lấy, da đầu tê rần, bị ép quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì trước mắt liền chớp lên một cái.

“Chát”

Một bạt tay rơi lên trên gương mặt của cô.

Mùi máu tươi lan tràn trong miệng, gương mặt đau rát, lỗ tai ong ong.

“Diệp Nhiên”

“Chị dâu”

Tống An Kỳ và Thẩm Tử Dục đồng thời hét lên, hai người bọn họ đi đến kéo Cố Tống Vy.

Cố Tống Vy dùng sức nắm lấy tóc của cô, giống như là điên cuồng mà la hét: “Tiêu Diệp Nhiên, cô đi chết đi”

Cố Tống Vy giống như là người điên vậy, cắn lấy tay của Tống An Kỳ và Thẩm Tử Dục đang giữ chặt cô ta.

Bọn họ cũng chỉ có thể bị ép buộc phải buông ra, chính trong lúc buông tay này đã làm cho Cố Tống Vy đá một cái vào bụng của Tiêu Diệp Nhiên.

Đau.

Rất đau.

Bên tai đều là âm thanh gào thét điên cuồng của Cố Tống Vy, tiếng rống giận dữ của Tử Dục, còn có tiếng kêu sợ hãi của An Kỳ.

Tiêu Diệp Nhiên ôm bụng dựa vào mép bàn chậm rãi trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất.

Rất đau, dọc theo bụng chậm rãi lan tràn ra bên ngoài, ăn mòn tứ chỉ và toàn thân của cô.

Thân thể không khống chế được mà phát run, nước mắt rơi lã chả, cô thật sự rất đau, đau quá.

“Diệp Nhiên, có chỗ nào không thoải mái không?”

Tống An Kỳ chạy đến ngồi xổm ở bên cạnh của cô, giọng nói lo lăng.

“An Kỳ, bụng của tớ đau quá”

Tiêu Diệp Nhiên nâng gương mặt trắng bệch lên, không có sức lực mà nói.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô trắng bệch, Tống An Kỳ liền bị hù dọa, nhanh chóng la lên: “Thẩm Tử Dục, Diệp Nhiên bị thương rồi”

“Diệp Nhiên, không sợ, để tớ gọi 114, không sợ”

Tay của cô ấy run run lấy điện thoại di động ra nhấn một hồi lâu mới gọi được.

Cô ấy khóc nói tình huống với người nhận điện thoại, cũng liên tục hối thúc bọn họ phải đến đây nhanh một chút. 

Bình luận

Truyện đang đọc