NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

CHƯƠNG 95

Mấy gia tộc lớn quả nhiên rất phức tạp, chẳng trách Cố Mặc Đình chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện nhà anh cả.

“Xin lỗi!” Tiêu Diệp Nhiên áy náy nói.

Cố Thanh Chiêu nhún vai cười: “Không có gì, chị dâu là người nhà, nhưng mà tình hình trong nhà khá phức tạp, chị dâu vẫn không nên biết thì tốt hơn.”

“Ừ.”

Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.

Cố Mặc Đình đi công tác hai ngày, Tiêu Diệp Nhiên cũng tranh thủ thời gian nhanh chóng liên lạc với biên kịch, nói ý kiến của cô cho cô ta tham khảo sửa chữa.

Sau nữa, Tiêu Diệp Nhiên lại lấy được sự đồng ý của công ty, bắt đầu tuyển diễn viên khác.

Những diễn viên này, có sao hạng nhất, cũng có hạng hai, người mới cũng có, hơn nữa là chuyên môn tìm người phụ hợp với nhân vật trong kịch bản, mọi chuyện làm xong xuôi hết, chỉ còn phải chờ đợi.

Đến ngày thứ ba, Cố Mặc Đình từ nước ngoài trở về, Tiêu Diệp Nhiên kêu Cố Thanh Chiêu chở cô đến sân bay đón anh.

Trong sảnh của sân bay người đến người đi, nhưng mà lúc người đàn ông này bước ra vẫn như hạc trong bầy gà, nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Tiêu Diệp Nhiên nhìn anh, vẻ mặt hoảng hốt, có cảm giác như rất lâu rồi không được gặp anh.

Cố Mặc Đình cũng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu thẳm lạnh nhạt kia, lại lướt qua chút ánh sáng.

Sau khi ra sân bay, Tiêu Diệp Nhiên lên xe trước, Cố Thanh Chiêu và Tô Lân đang định lên theo lại bị Cố Mặc Đình cản lại, ra lệnh: “Hai người tự gọi xe đi.”

Sau đó, không chờ hai người phản ứng đã ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe, giẫm chân ga, nhanh chóng đi mất, chỉ để lại cho hai người một làn khói xe.

Cố Thanh Chiêu: “…”

Tô Lân: “…”

Hai người đứng đờ ra đó.

“Chúng ta bỏ họ lại vậy được không?”

Tiêu Diệp Nhiên đồng tình nhìn hai bóng người càng lúc càng nhỏ phía sau, cố nhịn cười hỏi Cố Mặc Đình.

“Kệ đi, so với bọn họ, bây giờ anh càng muốn ở riêng với em hơn.”

Người đàn ông nghiêng mặt sang, trong giọng nói có cảm xúc gì đó đang bị đè nén, ngay cả đôi mắt sâu thẳm kia cũng làm người khác say mê.

Tim Tiêu Diệp Nhiên đập hẫng một nhịp, vội vàng nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Về nhà, bởi vì anh đang rất muốn hôn em.”

Cố Mặc Đình dùng giọng nói trầm thấp đáp, giống như tiếng đàn cello du dương, làm lòng người rung động.

Tim Tiêu Diệp Nhiên run lên, bị trêu chọc đến không biết làm sao, hai má lập tức hiện lên hai rặng mây hồng, đẹp đến mê người.

Bình luận

Truyện đang đọc