NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Anh ta vốn cho răng mình không có tình cảm gì với đứa bé, nhưng khi nghe thấy đứa bé không còn nữa, tim anh †a vẫn đau đớn không cách nào khống chế.

Đó là con anh ta, đứa bé ba mẹ anh ta hằng mong đợi, cứ như vậy không còn nữa.

Không còn nữa.

Lúc Cố Tống Vy tỉnh lại, bất giác sờ bụng mình, con ngươi bỗng nhiên căng thẳng.

Đứa bé không còn nữa!

Cô ta không quan tâm trên tay còn đâm kim, giấy giụa ngồi dậy, khóe mắt liếc thấy bóng dáng bên giường, vội quay đầu nhìn sang.

Là Bùi Hạo Tuấn.

Viền mắt cô ta lập tức đỏ lên: “Hạo Tuấn, con không còn nữa”

Bùi Hạo Tuấn không lên tiếng, chỉ lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta.

Lúc này, Cố Tống Vy mới chú ý thấy anh ta không đúng, nhíu hàng mày thanh tú: “Hạo Tuấn, anh làm sao vậy?” Bùi Hạo Tuấn cười lạnh: “ chứ. “Anh nói gì?” Cố Tống Vy cho rằng mình nghe lầm.

“Tôi nói con không còn nữa, cô vui rồi chứ” Bùi Hạo Tuấn lặp lại.

Cố Tống Vy vừa nghe, không nhịn được cười ra tiếng, cười ngặt nghếo, nước mắt cũng chảy ra.

“Con không còn nữa, em có gì để vui mừng?” Cô ta hỏi. “Tôi biết cô rất nôn nóng muốn sảy thai, muốn chiếm được một vị trí trong giới giải trí, cho nên đứa bé đối với cô mà nói chính là phiền phức đầu tiên”

Giọng Bùi Hạo Tuấn lạnh lẽo, ánh mắt nhìn cô ta tràn đây lên án và chỉ trích.

Cố Tống Vy như nghe thấy trò đùa lớn, cười to vài tiếng, mắt đẫm lệ, bóng dáng anh trở nên mơ hồ, mơ hồ đến mức cô ta dường như không nhận ra anh ta.

“Bùi Hạo Tuấn, anh nói ra những lời này không sợ bị người ta cười sao? Tôi quả thực muốn sảy thai, nhưng trước giờ tôi chưa từng cảm thấy đứa bé là phiền phức” “Vậy tại sao lúc đầu cô không nghe lời tôi ngoan ngoãn ở nhà? Lại còn muốn nhận quay phim, hoàn toàn không quan tâm cảm giác của tôi và ba mẹ tôi, bây giờ đứa bé không còn nữa, cô kêu tôi làm sao nói với họ?”

Bùi Hạo Tuấn hoàn toàn không còn phong độ ngày thường, hét lớn một trận với Cố Tống Vy.

Ở cùng Bùi Hạo Tuấn nhiều năm như vậy, anh ta trước giờ chưa từng lớn tiếng hung dữ nói chuyện với cô ta như thế. Cô ta khó tin trừng to mắt, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên áp bức căng thẳng.

Thật lâu sau, Cố Tống Vy ủy khuất bĩu môi: “Anh lại hung dữ với em”

Nói xong, nước mắt ào ào rơi xuống.

Thực ra Bùi Hạo Tuấn hét xong bản thân cũng cảm thấy rất kỳ dị, anh ta rất ít khi mất khống chế như vậy.

Nhưng đứa bé không còn nữa, anh ta sao có thể bình tĩnh  chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc