NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

"Đến thăm cô đó""" Tiêu Diệp Nhiên khẽ cười rồi trả lời, sau đó quay đầu nói với nói với Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, lấy hoa quả và hoa tươi cậu đã mua ra đi."

"Cái gì? Hoa tươi và hoa quả?" Vẻ mặt Tiêu Tiêu mờ mịt, sau đó ấm ức nói: "Ôi chao, thật xin lỗi, tớ quên mua rồi” "Sao cậu có thể quên được? Chúng mình là người đến thăm bệnh, sao lại không mang theo đồ chứ?"

Tiêu Diệp Nhiên trách cứ Tiêu Tiêu một chút.

Sau đó giả vờ oan ức: "Không phải nói cô Dương chỉ bị trầy ngoài da thôi sao, cũng không bị bệnh gì nặng lắm” Ngụ ý chính là không cần thiết phải mua hoa quả và hoa Tươi.

"Thật sao?" Tiêu Diệp Nhiên giả vờ không tin nhìn về phía Dương Thiên Thiên: "Cô Dương, cô thật sự chỉ bị thương ngoài da thôi sao? Vậy sao phải nằm viện thế?"

Nhìn hai người bọn họ người tung kẻ hứng, Cố Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục vẫn luôn nhịn cười, đây không phải đang muốn chọc tức người ta sao?

"Nơi này không chào đón mấy người, mời đi ra ngoài!" Vẻ mặt Dương Thiên Thiên âm trầm, làm như không nghe: thấy chuyện kia, ra lệnh đuổi khách.

"Thì ra đây chính là cách đãi khách của nhà họ Dương” Lúc này, Tống An Kỳ đi tới, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Thiên Thiên đang ở trên giường.

Trong đáy mắt của Dương Thiên Thiên lóe lên vẻ hung ác, đột nhiên biến sắc, vẻ mặt trở nên sợ hãi, thân thể liên tục run rẩy, đau khổ cầu xin: "An Kỳ, thật xin lõi, đều là lỗi của tôi. Tôi không nên cướp Hàn Minh Nhân đi, cô đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."

Đột nhiên Dương Thiên Thiên thay đổi làm cho mấy người Tiêu Diệp Nhiên đều mờ mịt.

Sau đó, Tiêu Diệp Nhiên và Tiêu Tiêu nhìn nhau, rồi hai người cùng đi tới gần Dương Thiên Thiên.

"Dương Thiên Thiên, nếu cô thích diễn đến thế, sao chúng tôi có thể để mình cô diễn kịch được chứ?"

Dương Thiên Thiên thấy mấy người từng bước đi về phía mình, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, lớn tiếng hỏi: "Mấy người muốn làm gì?"

Cùng với tiếng thét chói tai và giấy giụa của Dương Thiên Thiên, Tiêu Diệp Nhiên tháo vải thưa bọc ở cái trán cô ta, lộ ra một vết thương trên trán.

Quả nhiên chính là một vết thương nhỏ.

"Dương Thiên Thiên, cô thật coi cục cảnh sát là của nhà cô mở sao?" Tiêu Diệp Nhiên ném vải thưa lên người Dương Thiên Thiên: “Hay là cô cảm thấy nhà cô rất có tiền, có thể mua được quan hệ đưa An Kỳ vào tù?"

Dương Thiên Thiên thấy mánh khóe của mình bị vạch trần, dứt khoát cũng không giả bộ nữa:" Phải thì sao? Không phải thì thế nào?” Tống An Kỳ trong mắt tôi chẳng qua chỉ là một con kiến hôi, tôi tùy tiện bóp một cái bóp ch3t cô ta"

Dương Thiên Thiên giọng điệu vô cùng cuồng vọng, Tiêu Tiêu giận đến mức nâng tay lên liến muốn tát cô ta, Tiêu Diệp Nhiên vội vàng kéo lại cô: “Tiêu Tiêu, không nên manh động."

"Nhưng là.." Tiêu Tiêu thật sự là tức chết rồi.

Tiêu Diệp Nhiên cười nhẹ: "Tiêu Tiêu, chó căn cậu, chẳng lẽ cậu cũng phải cắn chó một cái sao?"

"Tiêu Diệp Nhiên, cô nói ai là chó a?"

Bình luận

Truyện đang đọc