NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

"Không sao. Tớ thường xuyên bị đứt” Nói xong, cô lại lấy khăn giấy đặt lên vết thương, nhưng chỉ chốc lát sau máu lại thấm qua khăn giấy.

Thấy thế, Tiêu Diệp Nhiên trâm giọng nói: "Không được, cậu phải đi cho y tá băng bó một chút”

"Không cần"

Tống An Kỳ lấy khăn giấy vò thành một nắm vứt vào trong thùng rác, sau đó lại rút thêm mấy tờ giấy ăn, chụp vào. ngón tay đang bị thương.

"Cậu xem, như vậy chẳng phải băng bó kỹ rồi sao?” Cô giơ tay lên. Tiêu Diệp Nhiêt Thấy máu lại thấm qua khăn giấy, sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên trâm xuống, trở nên nghiêm túc: “An Kỳ, nghe lời tớ, ngoan ngoãn đi cho ý tá băng bó lại vết thương!”

Giọng điệu nghiêm túc xen lẫn vẻ kiên trì không thể nghỉ ngờ.

"Tớ.."

Ngay khi Tống An Kỳ vừa muốn nói điều gì đó thì có tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó là giọng nói quen thuộc.

"Chị dâu, em tới thăm chị! Em có thể vào không?”

Là giọng nói của Thẩm Tử Dục.

ó thể" Tiêu Diệp Nhiên ở bên cạnh lên tiếng trả lời, vừa liếc xéo Tống An Kỳ, chỉ thấy cô rũ mắt xuống, vẻ mặt nhàn nhạn, không nhận ra được trong lòng cô đang nghĩ gì lúc này. 

Tiêu Diệp Nhiên như có điều suy nghĩ nheo lại mắt. Thẩm Tử Dục đẩy cửa tiến vào, ánh mắt lướt qua bóng lưng mảnh mai đang quay lưng lại với mình, trong nháy mắt sắc mặt hơi sững sờ một chút, nhưng khôi phục lại rất nhanh, anh ta nở nụ cười tươi như hoa hỏi Tiêu Diệp Nhiên: "Chị dâu, anh của em vẫn chưa đến cùng chị sao?” "Anh ấy vừa đi" Tiêu Diệp Nhiên hơi mỉm cười: “Anh ấy ở cùng tôi đến trưa, buổi tối có bữa tiệc, có lẽ tối muộn mới có thể tới!”

Thẩm Tử Dục nhẹ gật đầu, đi qua ngồi xuống bên giường, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Tống An Kỳ đang ngồi ở đầu bên kia của chiếc giường, cười nói: “Phó giám đốc. Tống, em muốn tới sao không nói với tôi một tiếng? Tôi có thể tiện đường đưa em qua đây!”

Nghe được cách xưng hô xa lạ “Phó giám đốc Tống” trong miệng của anh ta như vậy, Tống An Kỳ nhíu mày, †âm trạng có chút phức tạp.

"Không cần làm phiền tổng giám đốc Thẩm” Cô cũng lạnh nhạt xa cách như vậy.

Thẩm Tử Dục nhướng mày, nở nụ cười tự giễu trên môi. Tiêu Diệp Nhiên nhìn nhìn anh ta, lại nhìn Tống An Kỳ một chút, trực giác nói với cô rằng bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút kỳ lạ, cảm giác như đang tồn tại sự khó chịu.

Tống An Kỳ phát hiện được ánh mắt dò xét của cô, trong lòng hoảng hốt, sợ bị cô nhận ra điều gì, vì vậy vụt đứng lên, ném lại một câu: “Tớ đi tìm y tá!” sau đó vội vàng rời đi. 

Thẩm Tử Dục nhìn bóng dáng rời đi một cách hốt hoảng của cô, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Cô ấy như vậy là đang trốn tránh mình sao? Từ khi anh ta vào cửa đến bây giờ, cô không hề liếc mắt nhìn anh ta, loại cảm giác coi thường đó thật sự khiến anh ta rất khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc