NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Ký giả lại nhao nhao, chỉ thấy anh giơ số 2: “Thứ hai, Thời Thụy giải trừ hợp đồng với Cố Tống Vy, từ nay về sau, cô ta không còn là nghệ nhân của Thời Thụy”

“Được, buổi họp báo hôm nay kết thúc ở đây”

Thẩm Tử Dục đứng dậy, một tay cài nút tây trang, ngẩng đầu phóng khoáng rời đi.

Ký giả dưới đài th ào ào đứng dậy, chạy về phía anh †a, muốn phỏng vấn.

Nhưng những ký giả đi cùng Thẩm Tử Dục chặn họ lại, họ

chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng dáng anh ta biến mất trong tầm mắt.

Thẩm Tử Dục ra khỏi hiện trường buổi họp báo, liền gặp Tô Nhã An.

Cô ta lạnh lùng trừng anh: “Thẩm tổng, anh có ý gì?” Thẩm Tử Dục liếc nhìn cô ta, cười lạnh: “Tôi có ý gì? Cô không hiểu sao?”

Tô Nhã An cười khinh thường một tiếng, giọng trào phúng: “Thẩm tổng, tôi quả thực hiểu, anh vì Tiêu Diệp Nhiên mới khai trừ tôi, đúng chứ?”

“Cô đã hiểu hết rồi, còn hỏi tôi làm gì” Thẩm Tử Dục liếc nhìn cô ta, vòng qua người cô ta tiếp tục đi về phía trước. Bàn tay rũ bên người của cô ta hung hăng nắm chặt, móng tay đâm sau vào lòng bàn tay, cô ta cũng không cảm thấy đau chút nào.

Cô ta cắn chặt răng, quay đầu nhìn bóng dáng rời đi của 

Thẩm Tử Dục, ánh mắt âm u đáng sợ. Thẩm Tử Dục, Tiêu Diệp Nhiên, đừng vội đắc ý, sẽ có lúc. khiến các người phải khóc.

“Không nghĩ tới Thẩm Tử Dục còn có mặt gan dạ như vậy”

Xem hết buổi họp báo, Tiêu Diệp Nhiên không nhịn được cảm thán một câu.

Trong mắt cô, Thẩm Tử Dục chính là một người ngốc nghếch, thú vị đáng yêu, lại không nghĩ tới làm việc thật sự cũng khá sạch sẽ lưu loát.

“Đó là đương nhiên, cũng không xem xem anh ta lớn lên trong gia đình thế nào”

Cố Thanh Chiêu có cảm giác vinh hạnh.

“Cũng không khen anh, anh đắc ý cái gì” Tiêu Tiêu không có ý tốt lườm anh ta.

“Tiêu Tiêu, có phải cô một ngày không cãi nhau với tôi thì cảm thấy khó chịu không?” Cố Thanh Chiêu ánh mắt sáng quắc nhìn cô ấy, mặ lên chút hứng thú.

Trong lòng Tiêu Tiêu chột dạ, vội phản bác: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi mới lười cãi nhau với anh đấy”

Nói xong, cô ấy khoanh hai tay trước ngực, quay đầu đi không nhìn anh ta.

Cố Thanh Chiêu nhướn mày, quay sang nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Chị dâu, bây giờ Tô Nhã An rời khỏi Thời Thụy, chị cũng sẽ không còn nhiều việc rắc rối như vậy nữa”

Tiêu Diệp Nhiên không đồng ý cách nói của anh ta: “Cô ta rời khỏi Thời Thụy, nhưng chỉ cần cô ta muốn đối phó tôi, 

thì vẫn sẽ nghĩ cách đối phó với tôi. Hơn nữa bây giờ thù mới hận cũ, cô ta và Cố Tống Vy nhất định hận tôi đến chết”

“Vậy...anh, chúng ta dứt khoát giải quyết toàn bộ, bớt chướng mắt”

Bình luận

Truyện đang đọc