NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Tình cảm vẫn không có gì thay đổi? Cố Mặc Đình nhướng mày: "Nếu tình cảm có thay đổi thì chỉ là anh càng yêu em hơn thôi, không lẽ em cũng sẽ không công khai sao?" Anh vừa nói xong thì Tiêu Diệp Nhiên mới phát hiện lời mình nói có vấn đề.

Chuyện này thật là xấu hổ.

Vì thế cô vội vàng bổ sung nói: "Ý của em là thay đổi theo chiều hướng xấu"

"À, thì ra là thay đổi theo chiều hướng xấu." Cố Mặc Đình ra vẻ đã hiểu gật đầu, giọng điệu kiên định nói: "Sẽ không có chuyện thay đổi như thế”

Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày lẩm bẩm: "Không ai có thể nói trước được chuyện gì."

Tuy rằng cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.

Anh buông cô ra, cúi đầu xuống, ánh mắt nặng nề nhìn cô: "Diệp Nhiên, em vừa nói cái gì?”

Tiêu Diệp Nhiên biết anh nghe được mình nói nhưng vẫn phủ nhận: "Không nói gì cả"

"À, thật sao?" Cố Mặc Đình híp mắt, mang theo một tia nguy hiểm: "Em không tin anh"

"Hả?" Tiêu Diệp Nhiên sững sờ: "Em không phải không tin anh"

Chính xác thì cô rất tin tưởng anh. Nhưng cuộc sống vốn khó lường, không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cô rất quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh anh. 

Tiêu Diệp Nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú không vui thì đưa †ay ôm lấy eo của anh, dựa đầu vào lòng anh nhẹ nhàng nói: "Mặc Đình, có lẽ em tu hơn nghìn năm mới may mắn có thể ở bên cạnh anh. Em rất quý trọng, sao em có thể không tin anh chứ? Nhưng em lại rất lo lắng về tương lai." Dù sao thân phận của chúng ta chênh lệch nhiều như vậy. Nhưng cô không nói lời này ra, chỉ lặng lế nói ở trong lòng.

Nhưng Cố Mặc Đình là người nhìn thấu suy nghĩ của người khác, anh đưa tay vuốt mái tóc của cô thở dài nói: "Diệp Nhiên, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em”

Tay cô ôm eo anh không nhịn được siết chặt lại, cô vùi mặt vào lòng anh rầu rĩ nói: "Ừm, em tin anh”

Giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào.

Trong lòng anh khẽ động, anh đẩy cô ra cúi đầu nhìn thấy đôi mắt cô óng ánh nước, trong mắt anh nổi lên sự bất đắc dĩ và cưng chiều, anh nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc."

Bàn tay thô ráp lau nước mắt cho cô, sau đó hai tay ôm mặt cô rồi cúi đầu hôn xuống đôi môi cô.

Bốn môi dán lên nhau, Tiêu Diệp Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được môi lưỡi nóng bỏng của anh, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt.

Một nụ hôn vô cùng dịu dàng mang theo sự lưu luyến. Tiêu Diệp Nhiên không biết là vì chuyện của Tử Dục và An Kỳ hay là vì sức khỏe của mình, cô cảm thấy cảm xúc của mình có hơi nhạy cảm và yếu ớt.

Nhạy cảm đến mức cho rằng sau này bọn họ sẽ chia tay. Cô nghĩ đến đây thì đưa tay nắm chặt cánh tay anh, sợ anh thật sự sẽ đột nhiên rời khỏi mình.

Có lẽ anh nhận thấy cô không tập trung nên nụ hôn không còn dịu dàng nữa, mà mang theo sự điên cuồng trừng phạt, lập tức cướp đi lý trí của cô.

Cô bỏ qua những lo lắn và nhạy cảm kia, đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng điên cuồng của anh.

Ngoài cửa sổ bầu trời vẫn đầy sao, đêm dài yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc