NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Cô nghĩ, chắc rằng anh cảm thấy oán hận ba mình.

Giống như cô.

Không nhịn được mà đau lòng nắm chặt lấy tay anh, anh quay đầu, kinh ngạc nhìn cô.

Cô mỉm cười, mà anh đã nhìn thấy đau lòng trong mắt cô, trong nháy mắt hiểu rõ suy nghĩ của cô, tình cảm dịu dàng chợt lóe ra trong đôi mắt đen nhánh, ngón tay khế cử động, mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Bọn họ nhìn nhau nồng nàn khiến cho hai người khác đang ngồi bên cạnh trợn tròn mắt.

“Tử Dục, hai người bọn họ thường xuyên không coi ai ra gì mà show ân ái như thế này sao?”

“Bọn họ á, show ân ái là chuyện bình thường, bọn em quen rồi” Thẩm Tử Dục ra vẻ người từng trải.

Sở Tuyết mỉm cười, lại không nói gì nữa.

Trong ấn tượng của cô ấy, Mặc Đình lạnh lùng, hoàn toàn không hơi hứng thú gì với tình cảm, vốn dĩ tưởng răng anh sẽ cô đơn cả đời, nhưng không ngờ anh lại là người kết hôn sớm nhất trong nhóm bọn họ.

Quả thật không thể tưởng tượng nổi!

“Hôm nay là lần đầu tiên em dâu đến, chị gái mời” Sở Tuyết hào phóng miễn tiền ăn cho bọn họ.

“Vốn dĩ em cũng không định trả tiền”

Cố Mặc Đình hiếm khi tâm trạng tốt mà đùa một câu.

Bầu không khí rất hài hòa thoải mái, Sở Tuyết cũng phá vỡ ấn tượng đầu tiên của Tiêu Diệp Nhiên về cô ấy, hoàn toàn khác với những thiên kim hào môn kiêu căng, vô cùng dễ gần.

Trò chuyện đến lúc hăng say, bảo Giám đốc mang mấy chai rượu đến, nói muốn nâng cốc trò chuyện vui vẻ với bọn họ, không say không về.

Thế là, vốn dĩ Tiêu Diệp Nhiên chỉ muốn ăn trong phòng riêng, lại biến thành một buổi tụ họp ôn chuyện cũ của đám bạn thân.

Cuối cùng, Sở Tuyết uống say gục xuống bàn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Mặc Đình, nhìn thấy cậu hạnh phúc, chị yên tâm, yên tâm... Nghe thấy câu này, Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, sao lại cảm thấy hình như có chuyện cũ gì vậy?

Cô quay đầu nhìn Cố Mặc Đình đang nói chuyện với quản lý, dù chỉ là nhìn một bên mặt, cũng hoàn mỹ khiến người †a ghen ty.

Người đàn ông xuất sắc hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ cô gái bên cạnh anh lại chưa từng động lòng sao?

Ví dụ như... Sở Tuyết.

Thanh mai trúc mã, hoàn cảnh gia đình giống nhau, cũng có bề ngoài xuất sắc, thật giống như nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Chỉ là, Tiêu Diệp Nhiên mấp máy môi, cảm giác Sở Tuyết đối xử với Mặc Đình giống như một người chị, không mang theo chút tình cảm nào khác.

Điều này là bởi vì cô ở đây, hay vốn dĩ chính là như vậy? Tiêu Diệp Nhiên còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Mặc Đình vang lên bên tai.

“Diệp Nhiên, chúng ta vê nhà”

Bởi vì uống một ít rượu, Cố Mặc Đình gọi tài xế đến, anh và Tiêu Diệp Nhiên ngồi xuống ghế sau.

Vừa lên xe, anh lập tức dựa vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền.

Thấy vậy, Tiêu Diệp Nhiên ân cần hỏi han: “Không thoải mái sao?”

Cố Mặc Đình nghiêng đầu khế mỉm cười: “Không, chỉ là hơi mệt thôi”

Bình luận

Truyện đang đọc