NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

“Phải, rất đáng yêu” Cố Thanh Chiêu không phủ định mà gật đầu, sau đó bổ sung một câu: “Đáng tiếc không có ai yêu. Ai yêu cô người đó đáng thương.”

Nói xong, anh cười ngaã ngớn với cô, sau đó lùi lại phía sau, sợ sẽ bị cô đánh.

“Cố Thanh Chiêu!” Ứng Tiêu Tiêu xông lên, giơ tay muốn đánh anh

Cố Thanh Chiêu giơ cả hai tay ra đỡ, cảnh cáo cô: “Cô đừng có qua đây, nếu không tôi không đảm bảo hai tay của tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu”

“Ổ?” Ứng Tiêu Tiêu hạ tay xuống: “Vậy anh thử xem, đồ vô dụng!”

Nói rồi, cô tiếp tục ép sát anh, mà Cố Thanh Chiêu cứ lùi về sau.

Mãi đến khi lưng chạm tường, hết đường để lui, Cố Thanh Chiêu trợn mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu: “Cảnh cáo cô lần cuối cùng, còn ép tới nữa hậu quả tự chịu”

Ứng Tiêu Tiêu căn bản không xem lời cảnh cáo của anh ra gì, tiếp tục ép sát anh.

Cố Thanh Chiêu hai tay chắn trước người, nhắm mắt, ngẩng đầu, bộ dạng thấy chết không sờn.

Đột nhiên, cô cảm thấy có thứ gì đó chạm vào ngực của cô.

Bầu không khí xung quanh rơi vào trong khoảng lặng chết chóc.

Cô từ từ cúi đầu, chỉ thấy hai tay của anh đang phủ lên ng ực của cô.

Mà Cố Thanh Chiêu cảm giác hai tay hình như sờ vào cái thứ gì đó mềm mềm, còn vô thức mà vuốt v e.

Gương mặt của Ứng Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, nâng cao giọng mà gào lên: “Lục, Thanh, Chiêu!”

Tiếng gào này, đã khiến Tống An Kỳ vừa đi vào văn phòng bị dọa giật mình, sau đó nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đồng tử lập tức co lại.

Vãi, cô có phải nhìn thấy cái gì không nên nhìn rồi không? Cố Thanh Chiêu mở mắt ra nhìn thấy hai tay của mình bây giờ chạm vào địa phương đó, mặt mày không khỏi mếu máo, trong nháy mắt có một loại xúc động muốn băm chúng.

Chỗ nào không chạm, vậy mà chạm vào địa phương đó. Anh cẩn thận ngước mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu, chỉ thấy cô trừng mắt nhìn anh, lửa giận trong mắt đang bập bùng. Vội vàng thu hai tay lại, anh nuốt nước bọt, cười khan nói: “Ờm... đây... đây chỉ là việc ngoài muốn... ngoài ý muốn, cô hiểu không?”

“Việc ngoài ý muốn?” Ứng Tiêu Tiêu cười lạnh, mắt nheo lại lộ ra một tia nguy hiểm: “Cố Thanh Chiêu, tôi muốn anh tội sàm sối”

Sàm sỡ?! Cố Thanh Chiêu bị chọc cười: “Ứng Tiêu Tiêu, tôi đã cảnh cáo cô đừng có lại gần rồi, là chính cô muốn áp sát, rõ ràng là ngực của cô đụng vào tay của tôi, không phải tay của tôi chủ động đi chạm vào ngực của cô, cô phải hiểu rõ thứ tự của chủ ngữ và tân ngữ”

“Chủ vị tân ngữ cái đầu nhà anh, dù sao tay của anh chạm vào ngực của tôi, vậy anh chính là chạm rồi”

“Rõ ràng chính là bộ ng ực của cô chạm vào tay của tôi, †ôi còn muốn cô bồi thường tổn thất cho hai cái tay của tôi đó.”

Tống An Kỳ nhìn bầu không khí giữa bọn họ có chút không ổn, vội vàng đi tới.

“Được rồi, hai người muốn làm gì đây?”

Nghe thấy tiếng của cô, Cố Thanh Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu đồng thời quay sang nhìn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc