NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ phải xử lý chuyện của Hoàng Đình, anh còn phải xử lý một số việc vụn vặt của sản nghiệp nhà họ Lục, phải làm nhiều việc cùng một lúc, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Giữa hai hàng lông mày của anh đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, Tiêu Diệp Nhiên đau lòng giơ tay day huyệt hai bên thái dương cho anh.

Đôi mắt đen nhánh trong suốt của Cố Mặc Đình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong mắt chan chứa tình cảm dịu dàng.

“Anh chợp mắt một lát đi, đến nơi em gọi anh”

Tiêu Diệp Nhiên dịu dàng nói, động tác nơi đầu ngón tay chậm rãi mà dịu dàng, giống như đang soạn một bản nhạc dẫn dắt con người chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có ở trước mặt cô anh mới có thể không hề kiêng dè lộ ra yếu đuối của chính mình.

Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến, khuôn mặt của cô dần dần trở nên mơ hồ.

Anh ngủ thiếp đi.

Tiêu Diệp Nhiên bảo tài xế lái chậm một chút, cô nhìn anh chăm chú, động tác trên tay dừng lại, đầu ngón tay thuận theo đường nét trên khuôn mặt anh vuốt xuống, cuối cùng dừng lại trên lông mày của anh, khế khàng vuốt v e qua lại.

Anh, con cưng của trời, cao không thể chạm, cô lại kết hôn cùng anh.

Nếu như ngày đó cô không tận mắt nhìn thấy Bùi Hạo Tuấn phản bội, không đúng lúc gặp được anh, không đúng lúc nghe thấy lời của Tô Lân, không đột nhiên trở nên can đảm, có lẽ...

Bây giờ, bọn họ cũng chỉ là người xa lạ.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cảm thấy hoảng hốt. Cúi đầu, tình cảm nồng nàn nơi đáy mắt tràn ra, khóe môi cong lên, may mắn mình đã gặp được anh.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe chợt lóe rồi lướt qua, dọc theo đường đi bóng đêm đậm đặc như mực lại càng lan rộng.

Nửa đêm, phòng ngủ yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

Cố Mặc Đình vẫn luôn ngủ nông bừng tỉnh, anh quay đầu nhìn cô gái ngủ say trong ngực mình, khế mỉm cười, sau đó rón rén xoay người xuống giường, cầm điện thoại di động đang không ngừng reo vang trên tủ đầu giường ra ngoài.

“Diệp Nhiên, mau cứu tới”

Vừa nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nữ đang thút thít, Cố Mặc Đình nhíu mày, cầm điện thoại di động ra nhìn xem, là Tống An Kỳ.

“Tôi không phải Diệp Nhiên”

Tiếng khóc bên kia dừng lại, sau đó giọng nói hoảng hốt vang lên: “Xin lỗi, xin lỗi...”

Cố Mặc Đình nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì

Bên kia truyền đến tiếng nức nở đứt quãng, chân mày Cố Mặc Đình nhíu chặt hơn, nếu như đối phương không phải là bạn thân mà Diệp Nhiên coi trọng, anh vì bị đánh thức

mà cảm thấy không vui chắc chắn sẽ cúp điện thoại, chứ không phải kiên nhẫn chờ đợi trả lời như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc