NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Tâm mắt của hai người đụng phải trong giây phút đó, bọn họ đều sửng sốt một cái, nhưng rất nhanh dời đi.

“Thanh Chiêu, Tiêu Tiêu giao cho em nhé."

Tiêu Diệp Nhiên cũng sắp xếp Tiêu Tiêu cùng Cố Thanh Chiêu xong xuôi.

"Vậy cậu thì sao?" Tiêu Tiêu hỏi.

"Tớ muốn đến thăm ba tớ”

Tiêu Tùng vẫn đang trong trạng thái hôn mê, bác sĩ đã nói, thuốc đối với trung tâm thân kinh đại não tạo thành tổn thương rất lớn, cho nên coi như tỉnh lại, chỉ sợ cũng là người thực vật.

Sau khi mẹ cô qua đời không bao lâu, mẹ con Triệu Uyển Nhan tiến vào cửa Đường gia, điều này làm cho Tiêu Diệp Nhiên khi đó còn bé căn bản không cách nào tiếp nhận ba nhanh như vậy di tình biệt luyến, cho nên trong lòng vẫn có oán giận với ba cô.

Cho nên nhiều năm qua như vậy, quan hệ của cô và ba cô càng ngày càng kém.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cô thật ra cũng không đủ thông minh, quan hệ của cô và ba không tốt, không phải là đấy ba cô đến bên người mẹ con Triệu Uyển Nhan sao? Điều này không phải vừa lúc hợp ý của mẹ con cô ta sao. Cô thật là ngu ngốc mà!

Tiêu Diệp Nhiên cười tự giêu một tiếng, sau đó cầm bàn tay hơi lạnh của ba cô, nhẹ giọng nỉ non: "Ba, nếu như ba không thiên vị Cố Tống Vy, có lẽ chúng ta cũng sẽ không đi tới bước này, ba cũng sẽ không bị mẹ con Triệu Uyển Nhan hại thành như vậy."

"Lần này con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mẹ con Triệu Uyển Nhan, ba cũng không thể thiên vị bọn họ nữa”

"Ba, con kết hôn rồi, anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú, rất tốt với con."

"Nếu như ba tỉnh lại, con làm cá kho ba thích ăn, mẹ đã dạy con cách làm rồi. Hẳn là rất lâu rồi ba chưa được ăn đồ ăn mẹ làm đi"

Tiêu Diệp Nhiên nói lải nhải rất nhiều, biết rõ ba cô hôn mê căn bản không nghe được, thế nhưng cô vẫn cố chấp nói rất nhiều, tựa như chỉ có như vậy, cô mới có thể cảm giác được ba vẫn còn ở bên cô.

Cố Mặc Đình đi vào phòng bệnh, thấy người ngủ ở mép giường.

Mày kiếm xinh đẹp nhíu chặt, anh cởi xuống áo khoác trên người, nhẹ nhàng đi tới, nhẹ nhàng khoác áo khoác lên trên người cô.

Mấy lọn tóc rủ xuống che trên cô mặt, anh đưa tay đem nó hất ra, gương mặt ngủ say, điềm tĩnh rơi vào trong mắt anh.

Mâu quang lóe lên, anh cứ như vậy ngưng mắt nhìn cô thật sâu, đáy mắt thâm tình nông đậm như mực.

Tiêu Diệp Nhiên ngủ không an ổn, mơ thấy ác mộng không vui.

Trong mộng, mẹ cô và ba cô cùng Mặc Đình đều rời xa cô, giữ lại một mình cô.

"Đừng!" Tiêu Diệp Nhiên mê sảng nói, sau đó giật mình, bị dọa tỉnh lại.

Nhìn những thứ quen thuộc trước mắt, sự hốt hoảng không chịu nổi trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

Thật may chỉ là một giấc mộng.

Thở phào một hơi thật dài, cô lùi về sau dựa vào lưng ghế, giơ tay lên muốn duỗi người một cái, lúc này áo khoác trên người cô rớt xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc