NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Ông ngước mắt lên nhìn cháu gái Tô Nhã An, nghĩ đến điều gì đó, nói: “Nhã An, con đến công ty của dượng trước. đi, chừng nào Gố Tống Vy giao Tiêu thị cho Hạo Tuấn, con hãng đến giúp Hạo Tuấn”

“Chú định sắp xếp cho cháu vào vị trí nào ạ?” Tô Nhã An hỏi thẳng.

Bùi Vân Trạch chắc hẳn không ngờ cô sẽ hỏi một câu như vậy, vẻ mặt ông sững sờ trong giây lát, nhưng dù sao thì ông cũng là một con cáo già, nhanh chóng hoàn hồn, đáp: “Thực ra những vị trí quan trọng trong công ty đã có người phù hợp rồi, hay con đến làm trợ lý cho dượng đi” Ông nói như thể đang bố thí cho cô vậy, Tô Nhã An cười lạnh: “Trợ lý? Dượng cảm thấy con chỉ có thể làm trợ lý thôi sao?”

Bao nhiêu công ty đưa ra mức lương cao để cướp cô khỏi Tập đoàn AR, nhưng cô đều không đồng ý.

Vì nhà họ Bùi, cô kiên quyết bỏ công việc của mình trong Tập đoàn AR, đến Thời Thụy để giúp đỡ Hạo Tuấn bọn họ. Nhưng bây giờ thì hay rồi, người dượng thân yêu của cô không quan tâm  đến sự đóng góp của cô, chỉ đề nghị cho cô một vị trí trợ lý nhỏ nhoi, chuyện này thật là trớ trêu làm sao.

“Nhã An à, dượng biết trợ lý là thiệt thòi cho con, nhưng công ty không có vị trí khác thích hợp hơn nữa. Đừng lo, việc này chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần Tiêu thị năm trong †ay Hạo Tuấn, dượng sẽ yêu cầu nó để lại cho cháu vị trí tổng giám đốc Tiêu thị”

Bùi Vân Trạch ra vẻ tử tế thuyết phục cô, ném một số lời dụ dỗ tốt. Theo ông, sự cám dỗ này quá lớn nên cô không có lý do gì để không đồng ý.

Nhưng theo quan điểm của Tô Nhã An, những gì ông nói lúc này chỉ là một tấm séc trống không, liệu Tiêu thị có lọt vào tay Hạo Tuấn hay không vẫn là một ẩn số.

Cho nên, cô đã trực tiếp từ chối: “Xin lỗi chú. Tập đoàn AR định bảo con về nên sợ không tham gia giúp được dượng”

“Con muốn quay lại AR sao?” Tân Thúy Kiều kinh ngạc thốt lên.

“Vâng” Tô Nhã An gật đầu: “Thật ra, khi con vẫn còn ở Thời Thụy họ đã liên lạc với con”

“Vậy con đi rồi, chuyện bên này phải làm sao đây?” Tân Thúy Kiều nghĩ đến việc vẫn còn một mớ hỗn độn mà không khỏi cảm thấy lo âu.

“Con tin Hằng Phúc có thể tự giải quyết”

Không phải Tô Nhã An ích kỷ mà là cô có những kế hoạch mới.

“Không được! Con không thể đi” Tân Thúy Kiều bước tới, nằm lấy tay cô: “Nhã An, con là do dì nuôi lớn, mối quan hệ của con với dì không kém gì tình cảm mẹ con ruột thịt. Nếu ở đây không có cháu thì thật sự không ổn, Hạo Tuấn và Cố Tống Vy không thể làm tốt mọi “Con đi như thế này, chẳng khác gì con đã buông bỏ những gì Thẩm Tử Dục và Tiêu Diệp Nhiên làm với con rồi sao? Chẳng lẽ con không hận họ sao?” 

Bùi Vân Trạch đúng là một con cáo già, ông dễ dàng đánh vào chỗ đau của Tô Nhã An.

“Tất nhiên con hận họ, nhưng..” Tô Nhã An dừng lại, rồi nói: “Nhưng chuyện này không có mâu thuẫn gì với việc cháu quay lại AR cả”

Hơn nữa, cô quay về AR là có mục đích.

“Nhã An, nghe lời dì nói, ở lại đi” Tân Thúy Kiều nhìn cô

cầu xin.

Bình luận

Truyện đang đọc