TIÊN Y



Thời gian đang trôi qua từng giây phút, chín giờ năm mươi lăm, từng học sinh chậm rãi đi vào trong giảng đường, đồng thời khi còn lại ba phút cuối cùng, số lượng học sinh chạy tới đã đạt tới cao trào.
Những học sinh này không chỉ có học sinh của y học viện, đồng thời còn có học sinh của những môn học khác.

Bọn họ tới nơi này nghe giảng bài, cũng không phải trông cậy có thể học được gì, thuần túy chỉ là vì chạy tới cổ động cho Trương Văn Trọng.

Những chuyện Trương Văn Trọng đã làm trước đó, đã truyền khắp trong trường được bọn họ tôn sùng là thần tượng.

Hiện tại thần tượng gặp nạn, bọn họ tự nhiên là muốn lực mạnh tương trợ.
Lúc này Vương Hiểu cũng dẫn theo một đám bạn thân thể cường tráng đầy cơ bắp đi vào giảng đường, cười dài chào hỏi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng.

Hắn nhận thức Tô Hiểu Hồng cũng không kỳ quái, bạn gái của hắn học bên vũ đạo học viện (múa), cũng chính là bạn học cùng bạn tốt của Tô Hiểu Hồng thời cao trung.
Tô Hiểu Hồng nhìn hắn vẫy vẫy tay, để hắn đi tới bên cạnh ghé tai nói nhỏ vài câu.

Vương Hiểu gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó vẻ mặt cười xấu xa dẫn một đám bạn cường tráng ngồi xuống bốn phía quanh Trần Khải, vừa vặn đem hắn vây quanh ở giữa.
“Các cậu muốn làm gì?” Trần Khải rõ ràng cảm giác được địch ý từ những thanh niên đầy cơ bắp này, kinh hồn táng đảm, sầm mặt chất vấn.
“Tới nơi này còn có thể làm gì, đương nhiên là nghe giảng bài.

Đương nhiên rồi, nếu có người có ý đồ làm điều gì mờ ám, ánh hưởng việc giảng bài của Trương ca, chúng ta cũng sẽ cho hắn sảng khoái một trận.” Vương Hiểu hắc hắc cười xấu xa nói.
Trần Khải hận đến cắn răng chất vấn: “Mấy người các cậu, hẳn không phải học sinh của y học viện chúng ta phải không? Chạy tới xem náo nhiệt gì?”
Vương Hiểu cười lạnh nói: “Ai quy định đường khóa phải nhất định là học sinh y học viện mới được nghe? Chúng ta hướng tới y học, cho nên đến nghe giảng bài, có gì sai sao?”
“Này...” Trần Khải nhất thời nghẹn lời, tìm không ra lý do phản bác.

Đúng như Tô Hiểu Hồng suy đoán, Trần Khải đích thật là có dự định nếu như Trương Văn Trọng giảng bài tốt, sẽ áp dụng chút động tác, đến ảnh hưởng hắn giảng bài.

Thế nhưng hiện tại bị một đám sinh viên cơ bắp vây quanh, Trần Khải căn bản không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Chín giờ năm mươi chín phút.

Toàn bộ giảng đương hầu như đã ngồi đầy.
Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện sự ồn ào.

Bởi vì có mười mấy lão nhân tóc trắng xóa đang nối đuôi nhau đi vào, ngồi ở dãy ghế cuối cùng của phòng học.

Trong số những người này, Trương Văn Trọng chỉ nhận ra Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn.
Những lão nhân này, đều là lão giáo thụ trong y học viện.

Bọn họ nghe được Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn nói về Trương Văn Trọng, cũng đều sản sinh lòng hiếu kỳ đối với người thành niên trẻ tuổi này, cho nên ngày hôm nay liền hẹn nhau đến nghe giảng bài.

Sự xuất hiện của bọn họ cũng làm cho học sinh y học viện, nhất là học sinh hệ Trung y đối với đường khóa của Trương Văn Trọng sản sinh một ít sự chờ mong.
Có người lặng lẽ lấy ra điện thoại di động đem hình ảnh trước mắt quay lại, chuẩn bị sau khi trở về truyền lên online của trường.

Mặt khác cũng có người gọi điện thoại, nhắn tin, đem chuyện khiến kẻ khác khiếp sợ nói cho bạn bè của bọn họ.

Bởi vậy càng ngày càng nhiều người, hướng giảng đường y học viện chạy tới.

Thế cho nên khi Trương Văn Trọng bắt đầu giảng bài, đều có người chạy đến nối đuôi không dứt.

Chỗ ngồi bên trong giảng đường đã hết, những người này liền ngồi xổm trên hành lang lối đi.
Mười giờ.
Trương Văn Trọng lấy phấn viết trong hộp trên bục giảng đưa tay viết lên bảng đen “Tinh, Khí” hai chữ lớn.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng viết ra hai chữ mười mấy người giáo thụ ngồi phía sau nhất thời sáng mắt, châu đầu ghé tai tán thán:
“Chữ đẹp! Sấu kim thể* thật xinh đẹp!”
“Thực sự là thật không ngờ, dùng phấn viết cũng có thể viết ra được sấu kim thể đẹp như vậy!”
“Thấy chữ viết đẹp như vậy, đường khóa ngày hôm nay xem như không đến không!”

“Viết bảng mà cũng có thể viết ra sấu kim thể đẹp như thế nói vậy buổi giảng này có thể cũng không tệ, tôi thực sự là tràn ngập chờ mong!”
Ngón giữa bàn tay Trương Văn Trọng nhẹ nhàng bắn ra, đã đem viên phấn bắn rơi trở về trong hộp.

Động tác hết sức tiêu sái, làm những người ngồi bên dưới đến thấy kinh diễm.

Có người hiểu chuyện, đã sớm đem toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu quay xuống tới.
“Tại thiên vi khí, trên mặt đất thành hình, hình khí tương cảm mà hóa sinh vạn vật.” Trương Văn Trọng đem một câu nói bên trong “Tố vấn, thiên nguyên kỷ đại luận” giật lại mở màn buổi đường khóa, để giảng giải Tinh Khí học thuyết.
Nội dung bài giảng của Trương Văn Trọng cũng không phải toàn là máy móc, toàn bộ đều do chính bản thân hắn cảm ngộ đồng thời kết hợp với bao ngàn năm tu luyện tinh hoa mà thành.

Nội dung so với những gì biên soạn trong sách giáo khoa tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Học sinh bình thường có thể cũng không có cảm giác gì, thế nhưng mười mấy lão giáo thụ ngồi bên dưới cũng toàn bộ động dung.

Trong bọn họ có người từng tham gia biên soạn giáo tài, tự nhiên là biết, phần giáo tài do bọn họ biên soạn rốt cục đã là giáo tài Trung y học tốt nhất trong quốc nội.

Thế nhưng so sánh với nội dung bài giảng của Trương Văn Trọng, nhất thời liền buồn bã thất sắc.
Trong sự khiếp sợ, những lão giáo thụ đều mượn bút giấy từ những học sinh chung quanh tới nghe giảng bài, chăm chú ghi chép lại.

Bởi vì Trương Văn Trọng ngoại trừ ban đầu viết hai chữ Tinh Khí, cũng không viết thêm một chữ nào lên bảng.

Nếu như không nhanh đem những gì hắn giảng ghi chép lại, những lão giáo thụ chỉ sợ mình quên mất hoặc nhớ lầm, nhớ sơ sót nội dung đã giảng.

Họ hi vọng có thể biên soạn được giáo tài cơ sở lý luận Trung y tốt hơn, để các học sinh các nơi có thể được lợi ích.
Đương nhiên, những lão giáo thụ này đều là học giả chân chính, cũng không phải đi lấy trộm luận văn của người khác xem là của mình.

Sau nửa năm sau, họ xuất bản ra “Trung y cơ sở lý luận học” về “Tinh Khí học thuyết”, chỉ có duy nhất tên một tác giả, đó chính là Trương Văn Trọng.

Nhìn những giáo thụ đang chăm chú nghe giảng, tỉ mỉ ghi chép lại, những học sinh chung quanh trong lúc kinh ngạc, cũng nhịn không được liền tập trung vào bài giảng của Trương Văn Trọng.

Họ muốn biết rõ ràng hắn giảng đường khóa đến tột cùng có chỗ thần kỳ gì, không ngờ có thể khiến cho những lão giáo thụ đều bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, dáng dấp chăm chú nghe giảng.
Trong đó, có học sinh hệ Trung y, nghe được sự đặc sắc trong bài giảng của Trương văn Trọng vội vã lấy ra bút giấy, liền tham gia vào hàng ngũ những người đang ghi chép.
Lúc Trương Văn Trọng giảng bải, cũng không chỉ giảng giải riêng về lý luận.

Bởi vì Trung y Tinh Khí học thuyết, có chút nội dung cực kỳ tối nghĩa.

Cho nên hắn dẫn chứng thật phong phú, đem lý luận và thực tế cùng kết hợp lại để giảng về Tinh Khí học thuyết.

Đồng thời hắn còn có thể dẫn chứng ra rất nhiều cố sự lịch sử, thần thoại truyền thuyết.

vì thế đường khóa này, đã có người lên tiếng tán thán về tri thức chuyên nghiệp, đồng thời bộc lộ vẻ thú vị, dù là người không chút lý giải về Trung y, khi nghe được cũng cảm thấy không chút khô khan.
Trong số những học sinh lần này tới cổ động cho Trương Văn Trọng, có rất nhiều người cũng không thuộc y học viện.

Mặc dù là y học viện, cũng có rất nhiều người ở hệ khác, chân chính Trung y hệ cũng không nhiều.

Thế nhưng vào lúc này, mọi người trong giảng đường vô luận thuộc học viện nào, thuộc chuyên môn nào, không ngờ đều có thể nghe hiểu được bài giảng về Tinh Khí học thuyết của Trương Văn Trọng.

Đồng thời cũng phi thường thích nghe, cũng không hề xuất hiện tình cảnh như những lão sư khác khi giảng bài, lão sư ở trên bục giảng giảng giải không dứt, học sinh bên dưới hoặc là ngủ, hoặc là chơi điện thoại di động.
Khi người ta gặp phải chuyện mà mình cảm thấy hứng thú, hoặc là đang tập trung lực chú ý, thường thường sẽ cảm thấy thời gian qua rất nhanh.

Tỷ như nói hiện tại, những học sinh cùng những giáo thụ đang lắng nghe Trương Văn Trọng giảng bài, đều có cảm giác như vậy.
Khi Trương Văn Trọng tuyên bố đã đến thời gian tan học, mọi người đều cảm thấy chưa thỏa mãn, đều muốn tiếp tục được nghe tiếp.

Bởi vì đường khóa mà Trương Văn Trọng giảng thật sự là quá đặc sắc, đặc sắc đến mức làm bọn họ nhịn không được cảm thán, nguyên lai một buổi giảng bài cũng có thề giảng tốt đến như vậy.

Bọn họ khát vọng Trương Văn Trọng giảng xong Tinh Khí học thuyết, còn có thể tiếp tục giảng qua Âm Dương học thuyết, Ngũ Hành học thuyết...
“Van thầy đừng tan học, tiếp tục giảng tiếp đi.”
Ngay khi Trương Văn Trọng chuẩn bị đi xuống bục giảng không biết là ai đột nhiên kêu lên một tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh trong giảng đường.

Một tiếng này, giống như ngòi nổ châm lên thùng thuốc nổ, trong nhảy mắt mọi người đều ồn ào xôn xao lên:
“Đúng vậy, tiếp tục giảng đi.”
“Khóa học này thực sự giảng thật tốt quá, tôi thuộc máy tính hệ, không ngờ đều có thể nghe hiểu được, không ngờ còn có thể nghe như say như si, thực sự là khó tin.

Tiếp tục giảng đi, nhất định phải tiếp tục giảng!”
“Đừng tan học! Không thể tan học! Chúng ta còn chưa nghe đủ! Tiếp tục giảng! Nhất định phải tiếp tục giảng.”
Vừa mới bắt đầu còn là ồn ào nhao nhao, thế nhưng dần dần, từ miệng mọi người đồng thanh hô lên ba chữ:
“Tiếp tục giảng!”
“Tiếp tục giảng!”
“Tiếp tục giảng!”
Theo lý thuyết, học sinh thường thường mong mỏi mau chóng tan học, ước gì lão sư đừng giảng mãi, cho tan học trước thời gian.

Thế nhưng hiện tại tình huống bên trong giảng đường cũng tuyệt đối tương phản, toàn bộ học sinh không ngờ đều chủ động yêu cầu tăng thêm giờ học.
Giờ này khắc này, sắc mặt Trần Khải trắng bệch đến dọa người.

Dù là hắn không nguyện ý, nhưng cũng phải thừa nhận, tiêu chuẩn giảng bài của Trương Văn Trọng, đích thật là siêu nhất lưu.

Thậm chí còn vượt xa những giảng sư thâm niên nhiều năm trên bục giảng không cần tìm lý do khác để chứng minh, chỉ dùng tràng diện như bây giờ, đã đủ để nói rõ tất cả.
Trần Khải run rẩy đứng lên, muốn thừa dịp không có ai chú ý, nhanh bỏ trốn.

Hắn nghĩ với trường hợp trước mắt rõ ràng là đang tát vào mặt hắn.

Bản thân hắn giống như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

May mắn chính là Vương Hiểu và đám bạn đang ngồi chung quanh hắn lúc này đang kích động cùng mọi người hô to ba chữ “tiếp tục giảng”, hoàn toàn cũng đã quên mất hắn, nên Trần Khải có thể thuận lợi run rẩy đi ra khỏi giảng đường.
Nhưng Trần Khải cũng không biết, một màn hắn chạy trốn lại bị người dùng điện thoại di động quay chụp xuống tới.
Trên bục giảng Trương Văn Trọng nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của Trần Khải, cũng không gọi hắn lại, chỉ đạm mạc cười, sau đó hắn giơ lên hai tay, ý bảo mọi người an tĩnh.
Mọi người liền an tĩnh xuống tới, chờ đợi Trương Văn Trọng nói chuyện.
“Mọi người không đói bụng sao?” Trương Văn Trọng mỉm cười thốt ra một câu nói.


Bình luận

Truyện đang đọc