TIÊN Y



Sau khi Trương Văn Trọng cứu tỉnh cô bé.

Nhóm nhân viên cứu hộ lập tức đưa mẹ con nàng cùng mấy vị hành khách bị thương đến bệnh viện địa phương kiểm tra sức khỏe.

Đồng thòi, chính phủ địa phương cũng cử máy ủi tới, khấn trương triến khai công tác thu dọn đoạn đường bị bùn đất vùi lấp.
Bởi vì do đất lở, nên con đường quốc lộ này cũng biến thành hỗn loạn, ít nhất, trước khi chưa thanh lý xong rác rưởi, thì quang cảnh hỗn loạn này là không thế nào xoa dịu được.

May mắn chính là, xe của Trương Văn Trọng ở tận ngoài rìa phạm vi bùn đất, cũng không có sứt mẻ hay tổn hao gì cả.

Chửng kiến tình huống tiếp theo, bản thân cũng không giúp được chuyện gì.

Vì vậy mà Trương Văn Trọng cùng Vương Tư quay trở lại xe, ròi khỏi noi này.
Do vụ lở đất làm chậm trễ thòi gian, cho nên lúc này sắc trời đã khá muộn rồi, lái xe chẳng được bao lâu, thì màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống.
Vương Tư ngẩng đầu nhìn vào gựờng chiếu hậu, nói: “Thủ trường, sắc trời đã khá muộn rồi! Đồng thòi mặt đường có dấu hiệu kết băng, nếu còn lái xe chỉ sợ hệ số nguy hiểm tương đối cao.


Mà ở phía trước không xa, chính là Nam Uyển thị, không bằng chúng ta ngủ tại Nam Uyển thị một đêm, đợi tói lúc hửng sáng, rồi phản hồi Ung Thành, như thế nào?”
Trương Văn Trọng trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn đáp ứng lòi đề nghị này của hắn: “Cũng được, vậy thì chiếu theo anh nói đi, chúng ta dừng tại Nam Uyển thị một đêm.”
“Ok.” Vương Tư hồi đáp.
Không qua bao lâu, Vương Tư đã lái xe tói Nam Uyển thị.

Lượn quanh một vòng trong thành phố xong, hắn mói chịu dừng xe ở trong bãi đậu xe của khách sạn Nam Uyển, cùng Trương Văn Trọng đi vào khách sạn.
“ủa? Tại sao lại là hắn? Hắn chạy đến Nam Uyển thị này làm gì cái gì nhỉ?” Ngay khi Trương Văn Trọng cùng Vương Tư bước vào đại sảnh khách sạn làm thủ tục thuê phòng, thì ở bên một lối cửa khác, một người thanh niên đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn hướng về phía Trương Văn Trọng.

Mấy gã thanh niên đồng bạn cũng dừng chân, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Văn Trọng cùng Vương Tư, kinh ngạc dò hỏi: “Làm sao thế! Nhạc ca, anh quen gã kia sao? Hai tên nhà quê kia, sẽ không phải là bằng hữu của anh đó chứ?”
Được gọi là Nhạc ca, chính là cái tên Nhạc Lỗi, lần trước Trương Văn Trọng tham gia bữa tiệc sinh nhật của Vưu Triêu Tường đã gặp phải.

Người này tựa hồ đang có ý đồ cưa cẩm Vưu Giai.
“Bằng hữu thì không dám, nhưng cừu nhân thì là chắc chắn rồi.” Nhạc Lỗi cười lạnh nói.
Người bên cạnh hắn tò mò hỏi: “Cừu nhân? Làm sao thế? Cái tên trông quê mùa kia, đã từng trêu chọc qua Nhạc ca ư?”
“Ưm.” Nhạc Lỗi cũng không giấu giếm, chỉ vào Trương Văn Trọng nói: “Nhìn thấy không, cừu nhân của tao chính là thằng đó.

Trước kia tao và hắn cùng theo đuổi một nữ nhân.

Nhưng đáng tiếc, cô ả kia cuối cùng lựa chọn hắn mà không phải là tao.”
Mấy gã đồng bạn đi bên cạnh hắn, nhất thòi kinh ngạc hô lên:
“Cái gì? Hắn đoạt nữ nhân của Nhạc ca sao? Thật chứ?”
“Nữ nhân kia quả thật có mắt như mù? Nhạc ca vừa trẻ vừa nhiều tiền, sự nghiệp thành công vang dội không chọn....Cư nhiên lại đi chọn một tên bộ dáng quê mùa như vậy trông hắn thực giống một tên nông dân ah! Làm sao có thể bì với Nhạc ca oai phong tuấn tú được đây.”
“Nhạc ca, phải chăng là anh đang nói giỡn chúng ta đi?”
“Ta nói đều là nghiêm túc, không phải chuyện gi hay ho mà đùa giỡn cả.” Nhạc Lỗi lắc đầu, thu hồi ánh mắt quẳng ném trên người Trương Văn Trọng.


Ngoảnh mặt nhìn sang đám đồng bạn: “Mau đi thôi các huynh đệ.

Tối hôm nay sẽ cho mọi người vui chơi thống khoái, cũng không nên để gã tiểu tử kia phá hỏng tâm tinh của chúng ta.”
Đám thanh niên đồng bạn của Nhạc Lỗi, toàn bộ đều là con cháu của các cấp lãnh đạo ở Nam Uyển thị, mà công ty dược của hắn cũng xây dựng tại Nam Uyển thị này.

Trong ngày thường, ngoại trừ móc nối cùng nhóm lãnh đạo Nam Uyển thị ra, Nhạc Lỗi vẫn không quên bồi dưỡng quan hệ với đám con cháu của bọn họ.
Một gã thanh niên híp mắt lại nhìn về phía Trương Văn Trọng cười lạnh nói: “Gã ôn con kia dám tranh giành nữ nhân của Nhạc ca.

Quả thực là không muốn sống nữa rồi.

Hay là để tôi bố trí người chỉnh đốn hắn một trận, vừa giúp Nhạc ca xả cơn giận trong lòng, vừa có thể cảnh cáo hắn rời bỏ nữ nhân kia.”
“Ách?” Trên mặt Nhạc Lỗi nhất thời thoáng hiện ra một nét vui mừng, nhanh chóng hỏi: “Cậu tính toán hành động như thế nào?”
Gã thanh niên bước tới gần bên tai Nhạc Lỗi, giảm thấp âm lượng xuống thì thầm vài câu, theo sau đó cười gian manh nói: “Thế nào hả Nhạc ca! Biện pháp này của tôi có khoái chí anh không?”
Nhạc Lỗi mỉm cười theo: “Uy, phương pháp này thật không sai.

Bất quá làm chuyện tình như vậy liệu có thỏa đáng không?”
Gã thanh niên vỗ ngực đồm độp, hiên ngang nói: “Nhạc ca, anh yên tâm đi nhất định sẽ thỏa đáng! Chẳng lẽ anh quên ông già tôi là nhân vật nào sao? Chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại, đảm bảo chuyện này sẽ thu xếp ổn thỏa thôi.”

Nhạc Lỗi hài lòng nói: “Vậy chuyện này đành phải nhờ cậu rồi!”
“Yên tâm đi mà.” Gã thanh niên cười đáp.

Lập tức rút điện thoại ở trong túi quần ra phân phó.
Đợi gã thanh niên kia nói chuyện điện thoại xong, Nhạc Lỗi mới vung tay lên, đắc chí cười nói: “Đi thôi! Đêm hôm nay toàn là người mẫu với nữ minh tinh tiếp khách đó! Đảm bảo nhóm các nàng sẽ làm cho tụi bay tận hứng.”
Gã thanh niên kia, lập tức nửa đùa nửa thật: “Nhạc ca, hôm nay em giải quyết giúp anh một chuyện phiền muộn.

Có phải anh nên tim cho em hai cô nàng tươi ngon mọng nước để em song phi hay không nhỉ?”
Lời hắn nói ra, nhất thời dẫn phát tới một trận cười giòn vang:
“Chỉ với thể trạng của mày cũng muốn song phi sao? Mày chịu nổi mấy phút không thế?”
“Được rồi.., được rồi.., muốn song phi thì song phi...Miễn sao đừng lăn quay đơ ra giường.

Chúng ta không muốn khiêng xác khô trả về cho ông bà già mày đâu.”


Bình luận

Truyện đang đọc