TIÊN Y



Dưới ánh lửa hừng hực thiêu đốt che giấu, thực khó khăn phát giác ra viên quang cầu màu vàng này.

Nếu tại đây không có Trương Văn Trọng, chỉ riêng bốn người kinh nghiệm không đủ, đồng bạn của lão béo hoàng thượng, hơn phân nửa sẽ xem nhẹ sự tồn tại của nó5 mặc kệ cho nó tẩu thoát.
Bất quá Trương Văn Trọng lại biết, viên quang cầu màu vàng này thật sự không phải vật phấm tầm thường, nó chính là Kim Đan do Cửu Anh hấp thu tinh hoa của ừời đất mà luyện thành.

Một khi nó tẩu thoát được, rất nhanh sẽ tìm một cơ thể sơ sinh tiềm phục vào, chiếm đoạt một cái thân phận mới, tiếp tục quá trinh tu luyện.

Dựa vào linh lực cùng ừí nhớ ẳn chứa trong Kim Đan Cửu Anh kiếp trước, tốc độ tu luyện của nó sẽ nhanh đến mức khiến cho người ta phải líu lười.

Chẳng qua bao nhiêu năm sau, nó liền khôi phục được tu vi Kim Đan kỳ, thậm chí còn là cảnh giới cao hơn.
Mà khi đó5 nó tuyệt đối sẽ không quên mối sỉ nhục của ngày hôm nayế
Chuyện tinh lưu lại tai họa ngầm cho mình, Trương Văn Trọng tự nhiên không bao giờ muốn.

Huống chi, viên Kim Đan này có thể sẽ giúp chính bản thân hắn đề thăng tu vi.

Bởi vậy Trương Văn Trọng nhíu mày, quát lớn một tiếng: “Lưu lại cho ta.”
Theo sau, tay phải của hắn liền bắt quyết chỉ vào khỏa Kim Đan đang phiêu phù ở giữa không trung, trong miệng ca tụng “Phược Linh Chú.”
Vô số những tia linh khí màu trắng, nhất thời từ năm đầu ngón tay của Trương Văn Trọng phóng vọt ra giữa biển lửa bốc cháy ngùn ngụt, hóa thành một bàn tay khổng lồ, bất thinh lình chộp trúng khỏa Kim Đan đang muốn tẩu thoát.

Kim Đan phát ra những tiếng vang “ ong ong”, hiển nhiên là không kiềm chế nổi cơn giận.

Nó liều mạng tả xung hữu đột, với ý niệm phá tan Phược Linh Chú để tẩu thoát.

Nhưng bao nhiêu cố gắng của nó5 đều ữở thành công dã ữàng xe cát bi*n đ*ng.

Rất nhanh nó đã bị bàn tay khổng lồ túm tới trước mặt Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng vươn tay ra chụp lấy khỏa Kim Đan, nắm chặt vào trong lòng bàn tay.

Cho tới giờ khắc này, khỏa Kim Đan của Cửu Anh vẫn chưa buồng xuôi ý niệm đào thoát, nó hung hăng tản mát ra kim quang chói lóa, hóa thành một thanh tiểu kiếm sắc bén, mưu đồ đâm thủng lòng bàn tay của Trương Văn Trọng để tẩu thoát.
Trương Văn Trọng cười lạnh một tiếng, xiết chặt lòng bàn tay lại.

Trong nháy mắt kiếm khí của Kim Đan Cửu Anh vừa mới đột khởi, lại vụt tắt mà qua như một cơn mưa rào cuối thu, theo sau đó kim quang cũng trở nên phai nhạt đi.
“Viên Kim Đan Cửu Anh này thật là tiện nghi cho ta.” Trương Văn Trọng mỉm cười thỏa mãn, ngay tức khắc bỏ viên Kim Đan vào trong miệng, nuốt xuống dưới bụng.

Bời vì hoàn cảnh nơi này không thích hợp để luyện hóa Kim Đan, hấp thu linh lực ẳn chứa ở trong đó5 cho nên hắn đành phải nuốt vào trong bụng, dùng chân nguyên nội thể phong ấn viên Kim Đan này.
Ngay khi Trương Văn Trọng nhất kiếm tru diệt Cửu Anh, thì ở bên ngoài cỗ hành thi Âm Dương Độc Tu La cũng bị Tam Túc Ô cùng bốn người Béo hòa thượng liên hợp vây công.


Bởi vì mất đi linh lực của Cửu Anh tương trợ, nên sau khi phát ra một tiếng kêu thảm thiết xong, nó liền ầm ầm đổ gục xuống dưới mặt đất, rất nhanh đã bị ngọn lửa bốn phía xung quanh cắn nuốt, trong nháy mắt biến thành một đống tro tàn.
Tam Túc Ô phản ứng nhanh nhất, ha ha cười nói: “Cửu Anh đã chết ở trong tay chủ nhân rồi.

Thật đáng tiếc, vốn ta muốn so chiêu cùng nó, đế xem Thái Dương Tinh Hỏa của ta lợi hại, hay là Cửu Anh Độc Diễm của nó hung hiểm hơn.”
Dứt lời nó liền xoay người bay đến vị ữí của Trương Văn Trọng.
Bốn người Béo hòa thượng thì đưa mắt nhìn nhau.

Bọn hắn phảng phất đều sinh ra một loại cảm giác mộng ảo huyễn hồ.
Cúi đầu nhìn xuống Âm Dương Độc Tu La bị thiêu rụi chỉ còn là một đống tro tàn, lại ngẳng đầu nhìn theo phương hướng của Trương Văn Trọng, Béo hòa thượng liếm liếm đôi môi khô khốc, tràn đầy khiếp sợ nói: “Bốn người chúng ta liên thủ vây công Ảm Dương Độc Tu La đã lâu như vậy, nó thậm chí còn không rơi xuống thế hạ phong.

Thế nhưng cái tên Trương Văn Trong gần như chỉ dùng vài phút thời gian đã tru diệt được Cửu Anh, điều này thật bất khả tư nghị* đi? Hắn....tu vi của hắn đến tột cùng thì tới trinh độ đáng sợ nào rồi ah?” (*: Khó tin.)
Béo hòa thượng tự nhiên không biết, nguyên bản Cửu Anh cũng đã bị thương, đồng thời Trương Văn Trọng lại nhìn ra được nhược điểm trí mạng của nó, cho nên mới có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dùng nhất kiếm tru diệt nó.
“Có thần thú Tam Túc Ô làm sủng vật.

Lại dùng một đoạn thời gian ngắn ngủi giết chết thượng cổ yêu thú Cửu Anh....” Vị đạo sĩ ăn mặc ữang phục cách tân kia, cũng phải nuốt khan một ngụm nước miếng, líu lưỡi nói: “Lúc trựớc tên hỗn đản nào nói, vị phó tồ trưởng tân nhiệm của chúng ta chỉ là một võ giả bổn sự không quá mức binh thường? Mẹ kiếp, nếu hắn chỉ là võ giả binh thường, vậy còn chúng ta thì tính là cái gì đây?”
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi votmnhhien@gmail.com
Nữ lão sư nâng mắt kính của mình một cái, trầm ngâm nói: “ Rốt cuộc tôi đã hiểu, vì sao chúng ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của linh lực ở trên người hắn rồi.


Suy cho cùng hẳn là tu vi chúng ta kém hắn quá xa, cho nên mới không cảm ứng được! Chẳng hiếu nối, kẻ tung tin đồn hắn chỉ là võ giả binh thường có mục đích gi?”
“Nếu để ta tìm ra được kẻ đã tung tin đồn nhảm nhí này, ta nhất định sẽ không buông tha cho hắn.” Cô bé hung hăng tức giận nói.

Từ sau khi được Trương Văn Trọng cứu mạng, nàng đã hoàn toàn đứng về phía hắn, thậm chí còn đem Trương Văn Trọng biến trở thành thần tượng.
Lúc này Trương Văn Trọng vừa mới nuốt Kim Đan vào xong, không tự chủ được run lên một cái.

Việc này khiến cho hắn cảm thấy quái lạ, bốn phương tám hướng xung quanh đều cực kì nóng bỏng, trong hoàn cảnh này sao có thể lạnh run lên đây? Thật đúng là cổ quái!
Lắc lắc đầu, Trương Văn Trọng cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Tam Túc Ô từ phía sau bay đến, đậu ở trên bả vai của Trương Văn Trọng, phóng mắt nhìn Cửu Anh bị trận hỏa hoạn thiêu đốt thành tro tàn, khồng khỏi khẽ thở dài: “Ài, Cửu Anh thích đùa giỡn lửa, thật không ngờ một ngày nào đó lại bị lửa thiêu rụi.”
Trương Văn Trọng dở khóc dở cười, vươn tay ra gõ xuống chiếc đầu quạ của nó: “Ngươi học được thuật cảm khái nhân sinh từ khi nào vậy? À...đúng rồi, không phải ta kêu ngươi chờ đợi ở trong nhà chỉ dạy cho tam yêu sao? Như thế nào còn chạy đến đây làm gi?”
Vừa nghe Trươn Văn Trọng nhắc đến tam yêu.

Nhất thời biểu tinh của Tam Túc Ô ừở nên phi thường khó coi, than thở nói: “Ai! Nhắc đến ba con tiểu yêu kia, ta lại cảm thấy đau đầu.

Chủ nhân, ngài biết không, ba con tiếu yêu này quả nhiên vụng về cực điểm.

Rất nhiều tri thức ta đã giảng giải cho tụi nó nhiều lần, nhưng chúng nó vẫn không hiểu như cũ.

Ài...mong chủ nhân khai ân, đừng bắt ta phải dạy dỗ chúng nó nữa đi.”
“Ngươi muốn ăn đòn sao?” Trương Văn Trọng nghiêm mặt cười mắng: “Được rồi! Thôi không cần phải so đo làm chi, ngươi cẩn thận suy nghẫm lại xem, đợi ngày sau ba con tiểu yêu lớn khôn, ngươi cũng trở thành yêu sư chân chính! Nếu tương lai chúng nó khai tông lập nhánh, chẳng phải ngươi sẽ làm tồ tông của cả bầy yêu hay sao? Việc này tương đối oai phong ah!”

Trải qua nhiều ngày gắn bó, Trương Văn Trọng sớm đã nhìn thấu tính tinh của Tam Túc Ô5 biết nó phi thường ưa thích khoe khoang.

Trước kia, chẳng qua là vì bị hắn cường chế, cho nên mới không dám làm bậy.

Lúc này, vừa nghe Trương Văn Trọng nói xong, nhất thời bên trong đôi mắt quạ của Tam Túc Ô hiện ra một đạo tâm tinh hưng phấn tột đỉnh.

Hiển nhiên nó đang mộng tưởng tĩnh cảnh ngày sau làm lão tổ tông của cả một bầy yêu tinh.
Nhìn bộ dạng của Tam Túc Ồ, Trương Văn Trọng khẽ cười thầm: “Đúng là cái đồ hám danh.”
Bốn người Béo hòa thượng cũng từ phía sau đi tới gian phòng này, mắt thấy đống tro tàn do Cửu Anh bị thiêu đốt đế lại vết tích, Béo hòa thượng thần tình cảm kích nói: “Trương tổ phó, chuyện lần này thật sự cảm ơn anh.

Nếu không có anh xuất thủ tương trợ, chúng tôi đừng nói là muốn diệt Cửu anh, thậm chí tựu ngay cả Âm Dương Độc Tu La đều giết không nổi.”
Theo sau ba người đồng bạn của Béo hòa thượng, cũng sôi nồi cảm tạ Trương Văn Trọng xuất thủ viện ữợ5 lần lượt tự giới thiệu nói:
“Tại hạ là truyền nhân Lăng Hư Động trên núi Nga Mi, đạo hiệu Tam Si, am hiểu kiếm thuật, phụng mệnh sư phụ gia nhập vào Đặc cần tổ để tăng thêm lịch lãm.”
“Tôi là Vũ Văn Hà, đệ tử của Kỳ Môn Tông, sở trường kì môn thuật số, ngoại trừ chức vụ trong Đặc cần tổ, đồng thời cũng đang là giáo viên giảng dạy chương ưình toán học cho lóp mười hai.” Nữ lão sư tự giới thiệu bản thân minh xong, liền vươn tay chỉ vào cô bé đứng bên cạnh, nói: “Tiểu nha đầu này là đệ tử Linh Bảo Tông, họ Quý tên Mị, mọi người chúng tôi thường gọi nàng là Quỷ muội, am hiếu phù chú thuật.”
Quỷ Mị chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hiển nhiên đối với lời giới thiệu của Vũ Văn Hà về mình cho Trương Văn Trọng nghe, nàng phi thường cảm thấy bất mãn.

Nhưng bởi vì Vũ Văn Hà còn là thầy chủ nhiệm tại trường học5 cho nên tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không dám mở miệng ra lời oán hận, chỉ đành nhỏ giọng hậm hực, dùng dư quang trong khóe mắt lườm lườm Vũ Văn Hà.
Nhưng cùng lúc đó, ánh mắt của nàng cũng lướt qua dưới sàn nhà.
“Di.” Nhất thời Quý Mị trợn trừng hai mắt, vội vàng nâng ngón tay chỉ vào đống thân xác tàn tro của Cửu Anh, kinh ngạc nói: “Mọi người nhìn kìa trong đống tro tàn này dường như có một tấm bản đồ nha.”


Bình luận

Truyện đang đọc